Vài ngày nay hình như căn hộ bên cạnh nhà Lam Linh có người chuyển đến, lúc nào cũng thấy bán tải chở hàng đậu trước cổng, nhân viên chuyển nhà chạy lên chạy xuống.
Họ không chuyển một lúc mà cứ lắt nhắt vài món đồ.Đống thùng các tông ngổn ngang cứ tấp đầy trước hành lang.
Hôm đầu Lam Linh cũng thông cảm nhưng vài hôm sau số rác nhà đấy đã lấn hết đường đi.Lam Linh muốn sang bên đấy ý kiến lắm nhưng Khả Hân không có ở nhà, sớm đã về quê.
Thân gái một mình cô sợ người ta nạt nên chỉ viết một tờ giấy note nhắc nhở dán trước cửa nhà họ.Chiều tối Lam Linh đi làm về liền thấy đống các tông vẫn nằm ở đó thậm chí đã bị gió thổi bay tới trước cửa nhà Lam Linh.Cô tức lắm, rút cây thước trong balo ra đi về phía nhà hàng xóm gõ cửa.
Gõ tới cái thứ ba vẫn không có động tĩnh gì.
Đến khi hăng không chịu được bắt đầu đập binh binh lên cửa, miệng thì chửi mắng.“Có bên trong thì lên tiếng đi, có biết là phiền lắm không hả.
Nếu không ra là tôi gọi bảo vệ lên đây!”“Cái cửa vô tội mà em!”Lam Linh giật bắn mình quay phắt lại.
Mẹ nó Doãn Vũ Hoàng, sao lần nào suất hiện cũng làm người ta suýt ngất vậy.“Mấy thùng đồ này làm phiền đến em ư?”“Doãn Vũ Hoàng… anh… sao anh ở đây?”Vũ Hoàng không hề bất ngờ, anh rút chìa khoá trong túi mở cửa còn xoa đầu Lam Linh nữa.“Mấy cái thùng cản đường em hửm?”Cô lúc này bận bất ngờ, bận suy nghĩ nào để ý đến lời của anh.“… Tuần sau chúng ta gặp nhau sau!”Lam Linh lúc này mới sực nhớ ra lời nói cuối cùng ở sân bay trước lúc cô đi Giang Châu.
Đùa à? Ý anh là gặp nhau thế này hả?Thấy cô đứng như trời trồng anh cũng phần nào hiểu ra.“Không phải anh báo trước với em rồi à? Mới chuyển đến nên bận rộn lắm.
Mấy ngày anh nghỉ thì em lại đi học đi làm!”Gì cơ? Người hàng xóm mới là Doãn Vũ Hoàng??? Ninh Ngọc Lam Linh dần cảm thấy hoang mang hơn, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.“Em về đây, anh xếp chúng cẩn thận lại đi!”“Khoan đã… không muốn nói chuyện với anh một chút ư?”Anh túm lấy cổ tay cô, nét đau lòng hiện rõ trên đôi mắt.
Có lẽ anh cũng đã nhận ra rằng bản thân bị cô bơ rất nhiều, thất sủng rồi.“Có gì mai nói đi!”Vũ Hoàng dường như là kẻ cố chấp, anh không chịu buông tay ra.
Ninh Ngọc Lam Linh cũng vì thế mà bực mình, nhất thời không điều khiển được động lực đẩy mạnh vào người Vũ Hoàng làm anh ngã lăn vào đống bìa các tông.Người anh bị xây xát một vài chỗ, không nặng như nó đau.“Con nhóc này em còn lương tâm không?” Anh trách.“Em… em xin lỗi, cũng tại anh cứ cố giữ em lại!”“Còn đổ hết tội lên đầu anh à? Mau đỡ anh lên!”Ninh Ngọc Lam Linh vội vàng đỡ Vũ Hoàng dậy.
Cô thật sự không cố ý mà, nào nghĩ rằng sức mình lại đủ vật ngã anh như thế.“Em xin lỗi anh!!”Thấy Lam Linh cứ ăn năn mà nhìn vào mấy chỗ bị trầy xước Vũ Hoàng thấy rất buồn cười.
Có lẽ do da anh trắng quá nên vệt máu mới nổi bật như vậy.“Thấy có lỗi thì nấu cho anh một bữa đi, cả ngày hôm nay thật sự chưa ăn gì.
Cũng muốn thử ngắm xem lên đại học em đã thêm được kỹ năng sống nào chưa!”Vũ Hoàng liếc xuống nhìn bọc rau củ Lam Linh cầm trên tay.
Lúc này có muốn giấu đi cũng chẳng thể, Lam Linh đỏ mặt ấp úng.“Em…