Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời đi học của tôi chính là gặp phải Giang Lập Thành.
Từ ngày gia đình biết chuyện tôi với hắn ta chung trường thì mỗi ngày đi học là mỗi ngày vượt ngục của tôi.
Trước đó, đúng là hai người chúng tôi chung trường nhưng ngoài tiết học trên lớp ra tôi với hắn không hề chạm mặt ở bất cứ đâu nữa.
Ấy vậy mà từ hôm đó đến nay tôi đi đâu cũng gặp phải hắn.
Đến nỗi con Trúc Huỳnh cũng thấy lạ mà hỏi tôi.
- Ê Chi, mày có để ý là hỗm giờ mình cứ chạm mặt với ông thầy giáo khó ưa đó không?
- Còn phải để ý à.
Nó đã quá rõ ràng đến vậy thì để ý chi nữa cho mệt.
Mà ngộ ha, tôi cứ có cảm giác không được thoải mái sao sao á.
Thấy cứ đụng mặt hắn mãi tôi không dám nói chuyện với anh Quang luôn, con Huỳnh vẫn chưa biết thầy Giang sống nhà nên nó cứ sắp đặt cho tôi và Anh Quang gặp mặt.
Lúc này tôi chợt có một suy nghĩ vớ vẩn nhưng vô cùng có lí.
Không lẽ tên thầy giáo đó chính là tai mắt mới của mẹ tôi, hai người đã hợp tác với nhau để thăm dò tôi ở trường?
Điều này cũng có lí lắm chứ, ai bảo bình thường ở nhà tôi hay cứng đầu học ra học tối ngày chỉ biết ngủ nghỉ.
Giờ được chàng anh rể chu đáo "quan tâm" đến vậy thật không quen chút nào!
- Sở Chi uống nhanh đi rồi vào lớp, ngồi thẫn thờ ra đó ngắm ai vậy!
Tôi giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ không đâu đó, nhìn một lượt qua từng ly nước trên bàn chỉ có ly của tôi là còn nhiều nhất.
Tôi khẽ liếc mắt qua nhìn Anh Quang thấy anh ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, tự nhiên thấy ngại ngang xương.
Tôi rất không thích cứ nhìn chăm chú vào mình như vậy.
Tuy miệng mồm tôi cứng, nhưng tâm hồn vẫn là thiếu nữ mới lớn thôi!
- Ây ui, mày nhìn anh Quang say đắm quá vậy, giờ thì hiểu cảm giác của hai tao rồi chứ.
Haha!
Dương Trúc Huỳnh không ngừng trêu chọc tôi, chỉ mới nhìn một xíu mà nó đã lớn họng ghẹo vậy rồi.
Mà hiểu cảm giác gì chứ, đơn thuần nhìn một cái thôi mà có ai dám làm gì khi biết có người đang quan sát không.
- Mày còn nói thêm câu nào nữa thì chết với tao.
- Rồi rồi, chị ba của em không cần phải ngại đâu trước sau gì cũng sẽ quen thôi!
Đúng là người có kinh nghiệm yêu đương thì khác hẳn nói tào lao gì mà tôi nghe chả có hiểu.
Tôi biết hắn ta đang ngồi gần đó nhưng chỉ mong là không nghe thấy những lời này của Trúc Huỳnh, nếu không thì tiêu đời tôi mất.
Học thêm hai tiết nữa thì được ra về.
Hàn Anh Quang vẫn như thường lệ đợi tôi trước cửa lớp và cùng nhau đi ra cổng trường.
Gia đình anh ấy khá khẩm nên đi học điều có người đưa đón, ra khỏi cổng trường là chúng tôi phải tạm biệt nhau tại đây.
Tôi không ngại yêu đương nhưng lại rất ngại để người khác biết được.
Giống như bây giờ đây, tôi không muốn để người nhà của anh ấy biết chuyện hai bọn tôi quen.
- Sở Chi anh về trước nha, bọn em đón xe về cẩn thận.
- Anh cũng vậy nhé đàn anh.
Tôi không nói gì chỉ nghe anh Quang nói rồi nhẹ mỉm cười gật đầu.
Tôi thấy ảnh có vẻ như chần chừ chưa muốn đi nên mới mở lời mà hỏi.
- Còn có chuyện gì sao?
- Anh...Anh có thể xoa đầu em không?
Tôi ngẩn người khi nghe anh Quang bảo thế, con Trúc Huỳnh bên cạnh thì bụm miệng cười khúc khích, nó với chồng nó tạm thời tránh mặt.
Đáng lẽ, khi nghe