Thật không ngờ kiểu người đẹp trai, con nhà gia giáo như Giang Lập Thành mà đến việc nấu ăn cũng không biết làm.
Chắc là từ nhỏ đã được nuông chiều lắm nhỉ?
Tôi cũng không tò mò lắm về chuyện đời tư của hắn làm gì.
Nhưng nói gì đi nữa thì tôi vẫn phải vác cái thân thể lười biếng này đi xuống giường và vào bếp nấu bữa trưa cho thầy Giang bi3n thái kia.
Tự ý vào phòng tôi đã là một tội, phá hỏng giấc ngủ trưa của tôi lại càng thêm tội.
Chưa tính đến chuyện những ngày qua hắn đã hành hạ tôi ở trường ra sao.
Muốn tôi nấu ăn cho ăn thì cũng được thôi, nhưng sẽ mặn chết luôn! Cho nhớ cái tội dám chọc đến Hạ Sở Chi này!
- Thầy ngồi ở đây đợi em đi.
Lát nữa sẽ có cơm đến ngay.
Giang Lập Thành cũng dễ dụ hơn là tôi nghĩ.
Tôi nói mờ ám thế mà hắn ta lại tin ngay, ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn mà chờ tôi thật.
Thầy cũng dễ dãi quá rồi đó, nhưng em quyết sẽ không mềm lòng đâu!
Mẹ tôi - Sở Nhung, ngoài là nữ bác sĩ tài ba ra thì còn là một người phụ nữ đảm đang nữa.
Trong căn bếp chưa bao giờ thiếu đồ ăn, đến cả mì gói cũng đầy đủ.
Tài nghệ nội trợ của tôi dĩ nhiên là không bằng được mẹ mình nhưng đảm bảo còn dùng được chứ không như ai kia, không có làm mà đòi có ăn!
Đã nấu cho hắn rồi thì tiện thêm tôi cũng ăn luôn cho xong, nhỡ đâu mẹ tôi moi móc thông tin ở trường và ở nhà của tôi thì chết nữa.
Ngoan ngoãn xíu vẫn tốt hơn!
- Thầy Thành, nấu xong rồi!
Tự nấu, tự mang đến bàn, biết vậy tôi tự mình ăn giùm luôn cho.
Chả có đụng đến một ngón tay nào, bàn tay thầy quý giá đến vậy thì tay đôi tay ngọc ngà này của tôi chắc là vàng rồi.
Đàn ông mà còn giữ mình hơn thiếu nữ như tôi nữa!
Tạm thời đè nén cơn giận trong lòng xuống, giờ hãy vui lên vì Giang Lập Thành chuẩn bị gắp thức ăn bỏ vào chén hắn rồi....
Nhưng sau đó thì...Hắn lại bỏ vào chén của tôi!!!
- Em ăn nhiều vào đi, gầy quá!
Tôi hơi khựng người lại sau khi nghe hắn bảo tôi trông gầy.
Tôi tự nhìn lại mình xem bộ gầy lắm hả? Đâu có tôi trông vừa nhìn mà, nếu mà tăng cân nữa thì ai xem đây...!Mà khoan đã, ồm hay mũm mĩm không phải là vấn đề hiện giờ, điều quan trọng là hắn ta đã gắp thức ăn bỏ vào chén tôi rồi kìa, phải làm gì đây.
- Cái đó...!Em cũng đâu phải gầy gò ốm yếu lắm đâu.
Hơn nữa, em từng nghe chị hai bảo thầy thích ăn thịt bò nên đặc biệt làm....
- Sở Ngân?
- Đúng vậy....!Không phải là người yêu sao, thầy xem chị hai em rất em hiểu thầy đó!
Sở Ngân ơi, chị hãy tha lỗi cho em lần này nha.
Mượn danh nghĩa của chị mà sống sót lần này vậy.
Sau này nguyện sẽ làm trâu làm ngựa cho chị...!Ủa mà khoan, chị ấy vẫn chưa hay biết gì mà thề thốt làm chi cho mệt cũng không biết.
Quả nhiên là có hiệu quả thật, Giang Lập Thành đã ăn món bò mà tôi đã làm...!Nhưng mà cảm thấy hơi miễn cưỡng làm sao ấy, chẳng lẽ hắn ta biết tôi đang giở trò.
Tôi ngồi quan sát hắn ta không rời mắt, từ lúc gắp thịt bò cho đến để nó vào miệng....!Ôi bùng cháy một hương vị mặn hơi muối cục!
- Hạ Sở Chi em đang trả đũa tôi đúng không?
- Thầy ngay thẳng thế kia mà em nào dám làm gì đâu! Lè!
Giang Lập Thành không nhả ra mà vẫn nuốt miếng thịt đó xuống.
Tôi thấy hắn ta nổi giận nên đã tức tốc bỏ chạy lên phòng, khóa trái cửa chứ ngu gì ở lại