"Oa..oa..."
Một tuần sau, Thanh Thúy xuất viện, cô trở về nhà của mình.
Nhà của cô nằm ở khu hẻm ba mươi ba.
Ở đây, người trong xóm rất thân thiện và dễ gần.
Thanh Thúy ôm đứa con gái bé bỏng trên tay mà âu yếm.
Cô không kìm lòng được mà hôn lên bàn tay bé nhỏ của cô bé " Con yêu, mẹ yêu con rất nhiều!"
" Vợ ơi!" Minh Hoài hớt hãi chạy vào trong phòng.
Cô nghe thấy tiếng chồng thì liền nhăn mặt.
Đặt đứa bé lên giường, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Thanh Thúy đen mặt nhìn Minh Hoài " Muốn chết hả!"
" Anh không có cố ý đâu nhưng có chuyện này nhất định phải nói ho em biết." Minh Hoài cứ ấp a ấp úng không chịu nói ra.
Điều này, càng làm cho Thanh Thúy càng thêm bực mình.
Cô nhéo vào tai hắn " Anh lải nhải hoài thế có biết người ta nhức đầu lắm không."
Nhưng Minh Hoài lại nói một câu vô cùng sốc " Ủa vậy hả? Anh tưởng làm vậy sẽ tăng sự tò mò trong em và tính hấp dẫn của câu chuyện."
Thanh Thúy nghe xong muốn té ngửa với hắn.
Người đàn ông trước mặt này đúng là đầu óc có vấn đề thật mà.
Hắn tưởng đang ở trong câu chuyện cổ tích hay lạc vào xứ sở thần tiên mà nói chuyện cứ như trên trời dưới đất.
Nghe thôi đã phát bực, muốn một phát đá bay hắn ra khỏi ngôi nhà vậy đó.
Nhưng mà, làm như vậy thì người ngoài nhìn vào lại bảo cô hung dữ với chồng.
Suốt ngày cứ làm " chị đại" trong nhà.
Bởi thế, nhiều lúc cũng muốn lấy cây kim sợi chỉ vá lại mấy cái miệng của thiên hạ để họ không " ăn no nói bậy" được.
" Anh Hoài, em quá mệt mỏi với anh luôn ý.
Bây giờ, một là anh nói, hai là anh đừng nói.
Chứ đừng đứng đây nói úp úp mở mở, tới công chuyện với tôi nha!" Cô châu lông mày của mình lại.
Trông thần thái toát ra vẻ hung dữ đáng sợ.
Minh Hoài không dám làm trái lời vợ.
Hắn liền nói một lèo:" Thật ra là có một hàng xóm vừa mới chuyển đến ở bên cạnh nhà mình."
Thanh Thúy nghe thấy thế lại dửng dưng nói với chồng:" Có vậy thôi cũng làm quá.
Lần sau có thông báo cái gì cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng trước khi nói hộ tôi.
Thiệt không thể hiểu nổi." Cô ung dung bỏ đi vào bên trong nhưng Minh Hoài lại nói thêm câu sau bổ sung khiến cô đứng khựng lại.
" Hàng xóm là bạn mà em gặp lúc đi sinh đấy."
Mọi giác quan của cô lúc này đều ngừng hoạt động khi nghe tin tức này.
Nghe có vẻ không có gì to tắt nhưng đối với cô mà nói thì đó là một chuyện vô cùng to tát đến nổi có thể gây bão lũ mọi lúc.
Sao lại là Xuân Kiều? Hàng xóm có thể là bất kì ai nhưng chỉ có Xuân Kiều là không thể.
Người mà cô lúc nào cũng ghét chỉ muốn tránh mặt càng xa càng tốt.
Vậy mà, hôm nay hà cớ gì họ phải trở thành hàng xóm của nhau.
Còn ở kế bên nữa chứ.
Đây là cái tình huống " vui nhộn" gì đây.
Khổ thân cô quá đi mà.
Thanh Thúy hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Cô nhìn các cửa sổ đều là kính trong suốt, sau đó chỉ thẳng vào mặt ông chồng của mình " Ngay bây giờ, anh phải mua rèm che hết tất cả cửa sổ lại.
Phải đảm bảo rằng, đến cả một con muỗi hay côn trùng nhỏ bé nào cũng không thể nhìn thấy được bên trong nhà.
Đã hiểu chưa!"
Thái độ nghiêm túc của Thanh Thúy khiến hắn không dám hó hé nữa lời.
Nhưng trước khi mang xe rời khỏi nhà, Minh Hoài không quên hỏi vợ :" Mà em mua mấy cái đó làm gì?"
" Mua về nấu cơm cho anh ăn! " cô cố tình nói lẫy.
Bởi vì, cô quá mệt mỏi với mấy câu hỏi ngớ ngẩn của ông chồng.
Tại sao con người bình thường lại đặt một câu hỏi ngộ nghĩnh như thế? Đã bảo là rèm cửa mà còn hỏi công dụng của nó.
Chẳng lẽ, mua rèm cửa thì phải dùng vào mục đích khác.
Thiệt, nhiều lúc không thể hiểu nổi sao bản thân có thể kiên cường mà sống với hắn đến tận bây giờ.
Thanh Thúy bỏ đi vào trong.
Mấy tuần sau đó, Xuân Kiều muốn để đứa con trai bé bỏng của mình được sưởi ấm bởi ánh nắng mặt trời.
Cô bèn ra trước cửa nhưng lại không ngờ rằng Thanh Thúy vừa hay cũng bế đứa bé ra bên ngoài.
Trong cơ duyên tình cờ, hai người phụ nữ lại chạm mặt nhau.
Xuân Kiều bất ngờ mà thốt lên " Chu cha mẹ ơi.."
" Chu cái mỏ của cô đó! Làm gì mà la làng lên dữ vậy.
Nói vừa phải sợ người ta không nghe thấy à." Thanh Thúy liền chặn họng cô lại.
Sáng nay, cô đã xem tình hình hết cả rồi mới đưa bé con ra ngoài phơi nắng.
Thế mà, " bánh bèo vô dụng" kia lại xuất hiện ngoài dữ liệu của cô.
Điều này, làm cô không hề vui vẻ.
Thanh Thúy không muốn nhìn thấy mặt Xuân Kiều nữa, cô ẵm bé con đi vào trong nhà.
Nhưng Xuân Kiều lại không để cô đi mà không có được lợi nhuận nào.
Xuân Kiều gọi tên Thanh Thúy, cô nói :" Vào chi mà sớm vậy bạn.
Mà tôi nói này, chúng ta là hàng xóm với nhau thì phải sống hòa thuận.
Với cả, chúng ta có một trai, một gái.
Sau này lớn lên cũng có thể trở thành thông gia đấy."
" Hức, dù cho con trai trên đời này có tuyệt chủng đi chăng nữa thì tôi cũng không cho nó lấy con trai cô đâu " bánh bèo"." Thanh Thúy hậm hực đi vào trong.
Còn Xuân Kiều thì cười hả hê.
Tối đó, Thanh Thúy vừa ăn cơm vừa tức giận.
Cô cầm đôi đữa cứ đâm vào miếng cá mãi không chịu gắp vào trong chén.
Minh Hoài thấy vợ đang tức giận ai mà trút giận lên miếng thịt cá.
Hắn liền gắp cho cô một miếng thịt bỏ vào trong chén hỏi: " Sao mặt bí xị vậy? Hay để chồng gọi bác sĩ tâm lý đến đây nha." Hắn vừa dứt lời, con ngươi đen nhánh của Thanh Thúy liếc nhìn hắn như muốn nói " Hắn mà nói tiếng nào nữa cô sẽ cho hắn một trận ra hồn.".
Minh Hoài biết thân biết phận mà cấm cúi ăn cơm, không dám chọc giận đến " gà mái" nữa.
Nhưng Thanh Thúy đang bực thì chuyện gì lọt vào mắt cô mà khiến cô cảm thấy không hài lòng thì lại bức xúc nói: " Chết đói lắm