Cô giáo vừa từ phòng hiệu trở trở ra.
Vì đây là giờ ra chơi nên cô giáo không quản lý bọn trẻ.
Nhưng vì nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, cô giáo phải đi ra xem tìm hình.
" Hai em kia!" Cô hét lên.
Không thể tin được là bọn trẻ đang đáng nhau.
Cũng may là cô đã phát hiện, nếu không bọn chúng còn đánh đến bao giờ.
" Hai em mau bỏ tay nhau ra." Cô giáo đi đến làm mặt căng với chúng.
Thấy cô giáo giống như gặp sư tử.
Bọn chúng liền buông tay ra.
Mặt đứa nào cũng bầm tím.
Buổi chiều, Xuân Kiều đến đón con.
Cô được cô giáo chủ nhiệm của Thanh Hòa mờ lên phòng giám thị.
Sau khi trở về nhà, Xuân Kiều không vui nhìn cậu con trai " Bị đánh sao không biết đánh lại người khác để cho bị thương thế này.
Xấu xí hết mặt con trai rồi."
Thanh Hòa còn tưởng mẹ sẽ mắng cho cậu một trận nhưng bà lại ôm cậu vào lòng mà sót xa.
Thanh Hòa cảm thấy khó hiểu liền hỏi mẹ:" Mẹ con đánh bạn là xấu.
Mẹ không hỏi lí do sao?"
Nghe con trai hỏi, Xuân Kiều mới ý thức được.
Sắc mặt bỗng trở nên u ám, cô nhìn đứa con trai với tư thái nghiêm túc" Nói mẹ biết.
Tại sao đánh người?"
" Là bởi vì bạn ấy bắt nạt bạn khác nên con mới đánh bạn ấy." Thanh Hòa chu chu cái mỏ be bé của mình nói.
" Cứu bạn mà bị đánh ra nông nỗi này ư! Ôi thương quá đi!" Xuân Kiều ôm Thanh Hòa vào lòng căn dặn :" Nếu lần sau có muốn giúp bạn thì gọi cô giáo chủ nhiệm đến hoặc là con phải đánh thắng bạn.
Chứ đừng để bạn đánh mình như vậy nghe hông."
Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu với Xuân Kiều.
Cô yêu thương vuốt v3 gương mặt bé nhỏ của cậu.
Xuân Kiều đi lấy hộp thuốc xử lí vết thương trên mặt con trai mình.
Trong lúc bôi thuốc, Xuân Kiều vô cùng tò mò.
Chẳng biết người mà con trai giúp đỡ là ai.
Cô mới lên tiếng hỏi Thanh Hòa.
Cậu cũng thành thật mà nói với cô.
Người mà cậu giúp đỡ là Y Bình, bạn hàng xóm kế bên nhà.
Cái tên" Y Bình" khiến cho Xuân Kiều dừng lại động tác của mình.
Đó không phải là con của Thanh Thúy, cô bạn thời học sinh của cô ư! Con trai yêu quý, nâng như trứng hứng như hoa mà lại cứu con của kẻ không đội trời chung.
Nếu đã như vậy cần phải đi đòi tiền phí mới được.
Xuân Kiều nghĩ thế liền bỏ bông gòn xuống.
Cô dẫn con trai đi ra ngoài.
" Con trai, mẹ sẽ đi đòi lại công bằng cho con."
Thanh Hòa ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mẹ cậu muốn đòi lại công bằng.
Có khi nào, bà muốn đến nhà của Lý Nhân để làm lớn chuyện.
Nhưng như vậy sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn.
Dù sao cô giáo cũng giúp họ giải hòa trước đó còn gì.
Nghĩ vậy, Thanh Hòa không muốn đi, cậu kéo tay mẹ " Mẹ, con không đi đâu."
" Tại sao vậy? Con trai của mẹ bị thương quá, mẹ phải đòi lại công bằng cho con trai của mẹ." Xuân Kiều vẫn nhất quyết đưa Thanh Hòa đi.
Cậu bé chỉ có sáu tuổi vốn không thể địch lại được sức của người lớn.
Thế là cậu bị mẹ trực tiếp ôm ra ngoài.
Nhưng có điều, nơi mà bà đến lại là nhà hàng xóm bên cạnh.
Tức là nhà của Y Bình.
Điều này khiến Thanh Hòa vô cùng khó hiểu.
" Người đi đâu mất rồi, ra đây nói chuyện với Xuân Kiều này đi." Xuân Kiều đứng trước cửa nhà không thèm bấm chuông mà trực tiếp dùng miệng để gọi.
" Nghe rồi, hét gì mà hét." Thanh Thúy đang đắp mặt nạ dang dở nghe tiếng la bên ngoài cửa, cô bực túc mà đi ra ngoài.
Lớp mặt nạ trên mặt cũng không thèm lấy ra.
Nhìn thấy người bên ngoài là mẹ con Xuân Kiều, cô như con nhím mà xù lông.
" Hai mẹ con rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây để kiếm chuyện gây sự à! Tôi không rảnh để tiếp đâu, mời về nhà cho." Cô nói một lèo rồi bỏ vào trong.
Xuân Kiều liền nạt lên một tiếng:" NÈ! Cô quay lại đây cho tôi, làm người khác bị thương mà không chịu trách nhiệm.
Đúng là đồ hèn!"
" Cô nói ai hèn?" Thanh Thúy hỏi lại lần nữa.
Cô không nhẫn nhịn mà quay người trở lại, đi đến trước cửa.
Hai người lớn đối diện với nhau, trong ánh mắt liền nảy lửa.
Đứng ở giữa hai người, Thanh Hòa không biết nói gì cả.
Cậu chỉ có thể im lặng nghe hai bà mẹ đấu khẩu với nhau.
Tiếng của hai người phụ nữ ồn ào đến nỗi nhà trong xóm không kìm được lòng mà mở cửa chạy ra bên ngoài hóng hớt chuyện của người khác.
Xuân Kiều và Thanh Thúy đang cãi hăn say thì phát hiện ra có điều gì không đúng.
Ngẩng đầu nhìn ra đường thì vô số con mắt đang nhìn họ trông cứ như đang xem kịch.
Có người còn lấy điện thoại ra livestream.
Thanh Thúy dồn hết nội công vào trong bụng của mình, cô hít một hơi thật sâu sau đó phóng ra bên ngoài một nguồn năng lượng kh ủng bố" AI DÁM HÓNG CHUYỆN TÔI SẼ QUA CÀO NÁT NHÀ NGƯỜI ĐÓ !!!"
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, tất cả đều bỏ chạy vào trong nhà khóa cửa trùm chăn.
" Hức, vẫn la lói ồn ào giống như cô của ngày trước.
Đến bây giờ cũng không thay đổi gì mấy." Xuân Kiều nói lời mỉa mai.
" Nè nè, đừng thấy tôi hiền lành mà được nước lấn tới nha! Tôi cào nát mặt luôn đó." Thanh Thúy trợn mắt lên nhìn Xuân Kiều.
Trong lúc cô vẫn giữ được bình tĩnh thì cô ta hãy biết thân biết phận mà quay trở về.
Đừng để cô tức điên lên, con thú trong người cô chẳng biết có thể làm gì được đâu.
Ấy mà, Xuân Kiều vẫn ngoan cố đứng ở trước cửa.
Cô bế đứa con trai của mình lên chỉ vào những vết thương trên mặt cậu.
" Nhìn đi, đây là những gì mà con gái cô gây ra cho con trai tôi.
Cô còn không chịu trách nhiệm à!"
" Thánh thần ơi! Con gái tôi đánh người ư!" Thanh Thúy nhận được tin tức của Xuân Kiều mà không khỏi sững sốt.
Con gái cô thùy mị, nết na dữ thần sao có thể đánh người