“Gì? Xin cả facebook luôn à! Không được đưa cho Y Bình, mau xóa nó cho tớ.
Cả cậu cũng đừng bị mê hoặc đó.”
“Ừm, vậy tớ biết rồi.”
“...”
Y Bình nhìn hai người họ mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cứ như cuộc hội thoại của họ đã được sắp đặt từ trước chỉ để nói cho cô nghe.
Cô nhìn hai người bạn của mình mà bất lực.
Việc mê trai nó đã bản năng của con gái.
Có phải là chuyện bất bình thường gì đâu, sao mà họ lại làm quá vấn đề lên vậy.
Mê trai một cách công khai và trong sáng.
Chứ có phải là lén lút trong bóng đâu mà không cho cô mê trai.
Cô không chấp nhận việc này.
Cô phải vùng lên đấu tranh vì quyền lợi của con gái.
"Hai cậu đủ rồi nha.
Tớ mê trai là việc của tớ, tớ thích cái đẹp, tớ theo đuổi cái đẹp.
Hai cậu không có quyền cản tớ."
"Không được.
Là bạn bè tốt, tớ phải có trách nhiệm bảo vệ cậu trước mọi kẻ xấu.
Cậu không nghe người ta nói "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" ư! Vẻ mặt muốn tìm ở đâu mà chẳng thấy."
"Lời Thanh Hoà nói cũng có lý.
Y Bình, tớ khuyên cậu nên nghe lời của cậu ấy đi."
"Đến cả cậu cũng vậy ư!"
Cô trợn ngược mắt lên nhìn Thanh Trúc.
Chính Thanh Trúc là người đã dẫn dắt cô vào con đường này, giờ lại chuyển sang nói hùa cùng với Thanh Hoà.
Rốt cuộc người bắt đầu câu chuyện này trước là ai đây?
Y Bình không chịu nổi nữa mà hét lên.
"Tớ mệt mỏi với hai cậu quá!!!!"
Giờ tan học, Thanh Hoà định về cùng với Y Bình để đảm bảo cô không bị mê hoặc bởi những con hồ ly nhưng thầy giáo thể dục lại kêu cậu ở lại thêm mười phút để giúp thầy dọn lại nhà kho.
"Trò Thanh Hoà giúp thầy nhé!"
"Dạ thầy."
Thanh Hoà miễn cưỡng nói.
Cậu muốn đi về chung với Y Bình mà vẫn bị người thứ ba ngăn lại.
Đúng là xui.
"Một mình dọn hết đóng này chắc hơn mười phút."
Cậu vừa dọn vừa lèm bèm.
Đột nhiên, một tiếng " cạch" phát ra từ bên ngoài cửa.
Thanh Hoà theo phản xạ mà nhìn ra bên ngoài.
"Cậu đang dọn dẹp ư! Tớ giúp một tay được không ?"
Lý Nhân đứng ở trước cửa nở nụ cười thân thiện.
Nhìn thấy Lý Nhân, Thanh Hoà cảm thấy có chút không tiện nhưng cũng không thể từ chối cậu ta được.
Cho nên, Thanh Hoà gật đầu đồng ý.
"Muốn thì vào dọn."
"Ừm."
Nghe thấy Thanh Hoà đồng ý, Lý Nhân vui vẻ đi vào dọn cùng với Thanh Hoà.
Trong khi đang gom bóng bỏ lại vào trong kho, Lý Nhân nhìn thấy bộ dạng khom người xuống của Thanh Hoà, một đường con tuyệt mĩ.
Bất giác, cậu lại có những suy nghĩ điên rồ.
Lý Nhân buông trái bóng trên tay mình xuống, cậu ta đi đến chỗ Thanh Hoà mà ôm cậu từ phía sau lưng.
"Làm gì vậy?"
Bị ôm một cách bất ngờ, Thanh Hoà liền phản ứng lại.
Cậu đẩy Lý Nhân ra, cáu gắt nói:
"Lý Nhân, cậu bị điên à!"
"Điên ư? Hình như là vậy.
Tớ bị điên nên mới muốn ôm cậu."
"Tên này, cậu làm tôi phát tởm đấy."
Thanh Hoà không chịu nổi mà mắng cậu ta.
Nghĩ như nào mà Lý Nhân lại muốn ôm cậu.
Bọn họ có phải là người yêu của nhau đâu.Ngoài việc là bạn cùng lớp ra thì họ chẳng có quan hệ đặc biệt nào cả.
Bây giờ, cậu không muốn ở cùng chỗ với Lý Nhân nữa.
Cậu phải rời khỏi đây trước khi cậu ta lại có hành động kì lạ nào nữa.
Nhưng khi cậu vừa lướt ngang qua Lý Nhân thì cậu ta nắm lấy tay cậu lại.
"Thanh Hoà, cậu chờ đã!"
"Cậu lại muốn cái gì nữa đây?"
"Cậu biết LGBT mà."
"????"
Đột nhiên Lý Nhân lại nói với cậu lời đó có nghĩa là gì chứ.
LGBT thì làm sao? Cậu không hiểu Lý Nhân muốn ám chỉ điều gì.
"Tớ nghĩ mình có tình cảm với cậu, đó không phải là tình bạn bè mà loại tình cảm trai gái với nhau."
"Cậu..."
Thanh Hoà sững sốt khi nghe Lý Nhân việc này.
Cậu lùi về sau, nhìn Lý Nhân với ánh mắt hoang mang.
Một người như Lý Nhân mà lại là kiểu đó.
Sao lại như vậy?
"Cậu đang đùa đấy hả ?"
Lý Nhân lắc đầu.
"Những gì tớ nói là thật.
Từ khi gặp được cậu đến bây giờ, chẳng lúc nào mà tớ không ngừng suy nghĩ đến cậu.
Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh của cậu liền hiện ra trước mắt tớ.
Tớ thật sự rất thích cậu đấy Thanh Hoà."
"Dừng lại được rồi, tớ cảm thấy chuyện này rata khó để chấp nhận.
Để tớ suy nghĩ thông suốt