“Thanh Hòa, uống nước đi.”
Y Bình nhanh nhảu đưa cho cậu một chai nước.
“Cảm ơn nha.”
“Nè, các cậu cũng uống đi.”
Cô liền trao nước cho các bạn khác nhưng khi đến lượt Lý Nhân thì hết nước.
Y Bình hốt hoảng nói:
“Thôi chết! Hết nước cho cậu rồi Lý Nhân.”
Đáng lẽ, còn rất nhiều nước nhưng vì cô và Thanh Trúc ngồi xem cảm thấy khát nên uống hết mấy chai nước.
Vì vậy mới bị thiếu nước cho Lý Nhân.
Y Bình làm ra vẻ mặt đầy tội lỗi nhìn cậu ta.
“Tớ không có cố ý!”
Lý Nhân mỉm cười nhìn cô.
“Không sao, tớ có thể uống chung với Thanh Hòa.”
“Phụt…”
Thanh Hòa đang uống thì nghe Lý Nhân nói sẽ uống cùng mình khiến cậu kích động mà phun hết số nước vào mặt Y Bình.
Cậu vô cùng hoảng hốt.
“Khụ khụ..tớ xin lỗi cậu!”
“...”
Một cơn mưa phùn tạt vào mặt cô.
Y Bình lấy tay lau hết số nước dính trên mặt mình, cô hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh.
Nở một nụ cười thân thiện với Thanh Hòa.
“Không sao.
Tớ vẫn còn ổn.
Cậu đưa nước cho Lý Nhân uống đi.”
“Tớ..”
Thanh Hòa sững sờ không biết chuyện gì xảy ra.
Lần đầu tiên Y Bình không hét lớn vào mặt cậu khi cậu phun nước vào mặt.
Chẳng lẽ lịch sử đã thay đổi.
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây ư! Cậu gãi đầu khó hiểu.
“Tớ có thể lấy chai nước đúng không?”
Vừa nói, Lý Nhân giơ tay lấy chai nước Thanh Hòa còn đang uống dang dỡ.
Cậu ta trực tiếp đưa vào miệng uống.
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu Thanh Hòa không ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhân.
Cậu ta, dường như nhận thấy Thanh Hòa đang nhìn mình.
Liền có một hành động khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
Lý Nhân đưa chiếc lưỡi của mình vào miệng chai, cậu ta li3m một vòng xung quanh nó rồi đưa chiếc lưỡi vào bên trong.
Khóe môi nở ra một nụ cười ma mị.
Mà hành động này của lý Nhân khiến Thanh Hòa đỏ cả mặt.
Cậu vội vàng quay đầu đi chỗ khác xem như chưa nhìn thấy chuyện gì.
Những ngày sau đó, bọn họ luyện tập rất chăm chỉ.
Nhưng trong lúc luyện tập Lý Nhân luôn có những biểu hiện kì lạ, cố ý để cho Thanh Hòa thấy.
Cậu phải vờ như không biết gì mà luyện tập với mọi người.
Một tuần trôi qua, thời gian luyện tập đã hết.
Đám người của Thanh Hòa chuẩn bị đi thi.
“Thanh Hòa, cậu phải giành được giải đem về cho tớ nha.”
Y Bình đứng trong lớp hớn hở xoa bóp cho cậu kèm theo lời nhắn nhủ của mình.
Được Y Bình xoa bóp cho, cậu vui vẻ mà hưởng thụ.
“Vui chơi là chính, cậu quan trọng đến giải thưởng làm gì.”
Cô dừng tay lại, ngồi vào ghế nhăn mặt nhìn Thanh Hòa.
“Ai nói với cậu khái niệm đi thi để vui.
Nếu đi thi để vui thì các nhà tổ chức còn cho giải làm gì.
Đi thi để vui đến lúc nhận giải cậu có trả lại cho họ rồi nói “đi thi cho vui” không? Đi thi cho vui vậy luyện tập ngày đêm đến đau chân chảy máu.
Đi thi cho vui thì cậu ở nhà cho tớ nhờ!”
Đột nhiên cô nổi giận với cậu khiến cậu cảm thấy bàng hoàng.
Cậu uất ức nói:
“Thì tớ chỉ nói giống như mấy người thi trước từng nói thôi.
Cậu có cần làm quá lên không?”
“Mấy người trước? Cậu có biết sao mấy người trước lại nói vậy không?”
Thanh Hòa liền lắc đầu.
“Bởi vì họ sợ mình không chiến thắng nên mới nói như thế để an ủi chính bản thân mình.”
“Vậy sao.”
“Vậy sao? Cậu nhất định phải giành được giải cho tớ, nếu không tớ sẽ nghỉ chơi với cậu và đi tìm bạn mới.”
“Tìm bạn mới làm gì.
Tớ sẽ giành được cho cậu xem.”
Thanh Hòa nghe Y Bình muốn tìm bạn mới liền đập tay xuống bàn phản kháng.
“Chính cậu nói đấy.”
“Ừm.”
Hôm bọn họ đi thi, Thanh Trúc và Y Bình cũng đến cổ vũ.
Trong suốt cuộc thi, cả hai ngồi trên ghế khán giả vô cùng hồi hộp.
Người thi chắp tay cầu nguyện, người thì cầm bông vũ ngồi trên ghế không ngừng la hét.
Ở bên dưới, các bạn nam chơi rất hăng say.
Mọi người đều cố gắng hết sức có thể.
Lớp của Thanh Hòa liên tiếp giành năm quả vào lưới.
Đến khi kết thúc cuộc thi.
Lớp giành được giải nhất chính là…
“Chúc mừng lớp 10a3 đạt giải nhất cuộc thi.”
“Yeahh…..”
Tiếng reo hò vang khắp ghế khán giả.
Thanh Trúc và Y Bình sung sướng đứng lên nhảy một điệu nhảy ăn mừng chiến thắng của bọn họ.
Y Bình đứng bên trên hét lớn.
“Các cậu giỏi lắm.”
Có thể thấy được sự năng động của cô khi cổ vũ bọn họ.
Y Bình có chút thích thú với môn thể thao này.
Trở về trường, bọn họ cùng nhau đi ăn mừng cho chiến thắng.
Sau khi tan học, bọn họ cùng nhau đến một quán ăn gần trường học.
“Này, để mừng cho chiến thắng mọi người có muốn uống chút rượu trái cây không?”
Y Bình lên tiếng nói.
“Rượu ư! Không được đâu, má biết má la.”
Nguyên Móm lắc đầu lia lịa.
Cậu ta là một đứa con ngoan của mẹ nên không uống rượu khi chưa đủ tuổi.
“Sao vậy? Lớn rồi mà còn sợ má la, có phải không đó.”
Thanh Trúc nhìn Nguyên Móm mà trêu chọc.
“Hai cậu sung sức quá rồi đó.
Ăn uống bình thường thôi.
Học sinh thì không nên sa ngã vào con đường tệ nạn.”
Thanh Hòa nghiêm túc nói.
“Không uống thì thôi, có gì mà căng.”
Mặt Y Bình bí xị, cô không nói tiếp nữa.
Sau khi ăn xong, nhà người nào thì người đó về.
Vậy là một ngày nữa lại trôi qua.
Một tháng sau, trong trường bỗng đồn dần lên việc có một bạn nam sinh vừa mới chuyển đến.
Nam sinh đó là một nam thần.
Làn da em bé, đôi mắt to tròn, dáng cao cứ như một chàng trai từ trong tiểu thuyết bước ra.
Ngày nam sinh đó vào trường, các bạn học nữ đều vây kín còn hơn cả người nổi tiếng.
“Trong trường mình mà cũng có con trai như thế à?”
Y Bình ngạc nhiên hỏi.
Vì hôm đó cô bị bệnh nên không có đi học.
Việc có nam thần chuyển trường cô cũng vừa mới biết khi nghe Thanh Trúc nói.
“Tại sao không? Trong trường này, không phải có một mình tớ nói cậu bạn đó đẹp trai đâu mà cả vạn bạn nữ khác cũng nói.
Chẳng lẽ cậu không tin vào