“Được rồi, cậu nói tớ nghe dạo gần đây cậu đã qua lại với ai.”
“Tớ sao.
Tớ…”
Đột nhiên, Y Bình ngập ngừng không nói ra.
Cô không biết có nên nói về chuyện của Như Mai không.
Chẳng biết phản ứng của Thanh Trúc như thế nào khi nghe cô nhắc đến cô ta.
“Thì tớ đi gặp cô gái hôm đó.”
"Rồi sao nữa.
Hai người gặp nhai đã nói những gì?"
Thanh Trúc chống tay lên cằm tập trung nghe Y Bình giải bày.
"Ờ thì...tớ với cậu ấy nói chuyện của cậu ấy và bọn côn đồ.
Bọn tớ đã giải quyết xong việc của bọn côn đồ, sau này Như Mai sẽ không cần phải đến gặp bọn họ để phục vụ nữa."
"Ngoài việc này ra, cậu còn nói gì với cô ta nữa không ?"
"Có quan tâm về cuộc sống của nhau một chút."
Y Bình ấp úng nói.
"Xem ra trong thời gian ngắn cậu đã tìm được người mới để chơi cùng rồi nhỉ.
Sao này không cần tớ đi cùng nữa rồi."
Thanh Trúc cố tình nói móc, cô ấy quay mặt đi chỗ khác giận dỗi.
"Không có, tớ với Như Mai chỉ nói chuyện kiểu bạn bè bình thường thôi, làm gì có chuyện tớ không chơi cùng với cậu được chứ.
Thanh Trúc là nhất, tớ còn muốn tìm cách bám lấy cậu cả đời này ý."
Thấy Thanh Trúc giận dỗi, Y Bình liền ôm lấy cánh tay của cô ấy làm nũng.
"Bỏ tay cậu ra đi.
Tớ không dám tin những gì cậu nói là thật được."
"Tin đi mà, tớ với cậu như hình với bóng chẳng lẽ cậu lại không tin tớ."
Bị những lời nói ngon ngọt của Y Bình làm run động.
Thanh Trúc không thể nào tiếp tục giận dỗi với cô được nữa.
Cô ấy giơ tay véo má Y Bình một cái, mắng yêu.
"Cậu đấy! Sao làm gì cũng phải nghĩ cả.
xúc của người khác nữa.
Có biết là tớ cảm thấy thế nào khi bị cậu bỏ rơi không."
"Tớ biết sai rồi mà Thanh Trúc."
Hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, bỗng Như Mai xuất hiện.
Cô ta đứng trước cửa lớp, nhìn thấy Y Bình và Thanh Trúc đang đùa giỡn với nhau trong lòng có chút ghen tỵ.
Như Mai siết chặt tay, con ngươi đen nhánh nhìn Thanh Trúc chằm chằm.
Không ở lại quá lâu, Như Mai rời đi nhưng tình cờ lại gặp được Thanh Hòa đang đi vào lớp.
Cậu vừa nhìn thấy Như Mai liền nhớ mặt ngay.
Thanh Hoà nhạn nhảu nói:
"Này cậu, cậu tìm Y Bình à?"
Tiếng của Thanh Hoà vang lên khiến Y Bình và Thanh Trúc bên trong nghe thấy.
Họ quay ra nhìn thì thấy Như Mai đang đứng ở đó.
Y Bình ngạc nhiên gọi tên của cô ta.
"Như Mai!"
Nghe thấy tiếng của Y Bình gọi mình, Như Mai quay đầu lại.
Cô ta có hơi ngượng ngùng giải thích:
"Y Bình buổi sáng vui vẻ.
Tớ vừa hay đi ngang qua đây thì nhìn thấy cậu, tớ định nói lời chào với cậu nhưng có chút ngại nên tớ rời đi, vô tình bạn học của cậu lại đến lớp thì gặp phải tớ."
Tuy Như Mai đã giải thích lý do của mình nhưng Thanh Trúc lại nhìn chằm chằm cô ta.
Nhìn vẻ mặt bối rối đó, Thanh Trúc tin chắc cô ta đang nói.
Cũng có thể cô ta đã đến đây từ trước nhưng lại bắt gặp phải cảnh cô ấy và Y Bình đang đùa giỡn với nhau nên cô ta mới quay đi.
Nhưng Thanh Hoà lại tình cờ đi đến, cậu tưởng Như Mai đứng bên ngoài để tìm Y Bình nên mới có lòng tốt hỏi giúp.
Thanh Trúc ghé vào tai Y Bình nói nhỏ:
"Có lẽ cậu ta đã ở đây được một lúc rồi."
Nghe Thanh Trúc nói, cô trợn mắt ngạc nhiên.
Nếu như Như Mai đã ở đây một lúc vậy hồi nãy giờ cô và Thanh Trúc làm gì với nhau cũng đều bị Như Mai phát hiện.
Nghĩ tới những lời nói sến súa lúc nãy của mình làm cô nổi hết