"Cậu muốn nói điều gì?"
"Thì tớ nói đấy.
Nhìn cậu và Y Bình, tớ có thể nhận ra cậu thích Y Bình!"
“Cậu…”
Thanh Trúc trợn mắt lên nhìn Như Mai.
Cô ấy không hiểu Như Mai nói những chuyện này với cô ấy với mục đích gì.
Việc Thanh Trúc có thích Y Bình đi chăng nữa thì chuyện này không hề liên quan gì đến cô ta.
Cô ta lấy tư cách gì mà xen vào chuyện của cô ấy với Y Bình.
Thật nực cười.
“Cậu đừng có nhìn tôi như vậy.
Biết sao tôi lại nói chuyện này cho cậu nghe không.
Bởi vì, tôi muốn giành Y Bình từ tay của cậu.”
Từng chữ từng chữ thốt ra từ miệng của Như Mai.
Cô ta giơ bàn tay của mình ra vuốt nhẹ má của Thanh Trúc.
Đây có thể xem như là lời giao chiến giữa cô ta với Thanh Trúc.
Trước sự đe dọa của Như Mai, Thanh Trúc không hề thấy sợ hãi.
Ngược lại, cô ấy còn cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.
Thanh Trúc hất tay Như Mai ra khỏi người mình, nhìn bộ dạng hiếu thắng ấy của Như Mai khiến Thanh Trúc phải bật cười vì trông cô ta quá hài hước.
Cô ta nghĩ bản thân đã chiếm được bao nhiêu phần trăm trong trái tim của Y Bình mà dám giao chiến với cô ấy.Trông khi Thanh Trúc lại là người đã ở bên cạnh Y Bình trước cô ta.
Người đến sau như cô ta sẽ không thể nào có được ưu thế giống cô ấy được.
Thanh Trúc hất những sợi tóc của mình ra sau, cô ấy cười mỉa mai nói:
“Cậu không nhìn lại bản thân mình trong gương à! Người như cậu mà cũng muốn tranh giành đồ của tôi.
Nói cho cậu biết một điều này nhá.
Một khi Thanh Trúc này đã muốn có thứ gì thì những kẻ khác đừng mong có được nó.
Như Mai, cậu cũng không ngại lệ.”
Dứt lời, Thanh Trúc ngang nhiên đẩy Như Mai qua một bên.
Cô ấy ung dung dẫn xe ra ngoài.
Trước khi rời đi, Thanh Trúc quay đầu lại lườm Như Mai một cái.
“Cậu hãy coi chừng tôi đấy!”
Trong nhà xe, Như Mai lặng người nhìn Thanh Trúc rời đi.
Cô ta tức giận nắm chặt tay mình lại.
“Thanh Trúc, để xem cô và tôi ai sẽ giành được Y Bình về cho riêng mình.”
Lúc này, Y Bình ở bên ngoài cổng đợi Thanh Trúc.
Cô đứng đợi cả nửa ngày mới nhìn thấy Thanh Trúc đi ra.
Y Bình chù ụ, cô đi đến chỗ Thanh Trúc không vui liền trách cô ấy.
“Cậu ở trong đó lâu thế, đang nói chuyện với trai à!”
“Có nói chuyện nhưng không phải nói chuyện với trai.”
Nghe Y Bình hỏi, Thanh Trúc bực bội đáp.
Cô ấy vẫn còn đang tức giận chuyện của Như Mai vẫn còn chưa hả giận được.
“Tớ chỉ hỏi thế thôi, cậu có phải khó chịu với tớ như vậy không.”
Nhìn thấy sắc mặt của Thanh Trúc không được tốt, Y Bình vô tội nói.
“Vậy cậu đã nói chuyện với ai?”
“Một con chó.”
“...”
Y Bình nghe Thanh Trúc nhắc đến chó thì sững sờ nhìn cô ấy.
Cô nhớ trong trường làm gì có chó mà Thanh Trúc nói chuyện được chứ.
Hình như Thanh Trúc đang ám chỉ đến ai đó thì phải.
Y Bình nhíu mày lại, suy nghĩ.
Bên trong nội tâm, cô nhớ rất rõ Thanh Trúc không hề gây hấn gì với các bạn trong lớp cũng như trong trường.
Bình thường, cô và Thanh Trúc luôn quấn lấy nhau nên việc Thanh Trúc có nhiều bạn là không thể.
Như vậy, việc Thanh Trúc đang bực tức ai đó là điều đáng kinh ngạc.
Nhìn sắc mặt của Thanh Trúc vẫn không dịu đi phần nào.
Y Bình bắt đầu thấy lo lắng, cô hỏi:
“Thanh Trúc, là ai đã làm cậu không vui vậy.
Nói tớ biết để tớ đi xử người đó cho cậu.”
Lời nói chắc nịt cùng sự tự tin, Y Bình nắm lấy tay Thanh Trúc.
Thấy Y Bình lo lắng cho mình, Thanh Trúc mới ý thức được cảm xúc hiện tại của mình có phần không đúng.
Cô ấy không thể vì chuyện của người khác mà gây áp lực lên người Y Bình như vậy được.
Ánh mắt Thanh Trúc dịu lại, cô ấy nắm tay Y Bình kéo ra.
“Tớ không sao, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm.”
Thấy tâm trạng Thanh Trúc đã thay đổi, Y Bình mới vui vẻ mỉm cười.
Cô trèo lên sau xe, hai tay ôm chặt lấy eo Thanh Trúc thì thầm bên tai cô ấy.
“Chị gái mau trở tôi về nhà đi.”
“Nắm cho chắc vào đấy.”
Hôm sau, Y Bình và Thanh Trúc đến trường.
Lúc này, hai người đang đi vào lớp thì gặp phải Như Mai đang đứng trước cửa lớp.
Trên gương mặt của cô ta còn có một số vết bầm.
Điều này làm Y Bình thấy lo lắng.
Cô vội vã đi đến cạnh Như Mai, ân cần hỏi:
“Cậu bị làm sao thế Như Mai?”
Như Mai nhanh chóng lấy tay của mình che đi những vết bầm trên mặt, cô ta vội vàng nói:
“Tớ không sao.
Vết thương này là do tớ bị té ngã thôi.”
“Té ngã sao có thể như vậy được.
Cậu nói tớ biết cậu đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Ở phía sau, Thanh Trúc thấy Y Bình quan tâ m đến Như Mai, cô ấy cảm thấy không vui.
Thanh Trúc đi đến chỗ họ, cô ấy thờ ơ nói với Y Bình:
“Tớ vào lớp trước đây.”
Nhìn thấy Thanh Trúc đi lướt qua mình, Y Bình có chút hoang mang.
Hình như, vừa rồi sắc mặt Thanh Trúc không được vui cho lắm.
Nhưng bọn cô chẳng phải vẫn đang vui vẻ ư! Tại sao vừa mới đây cô ấy lại thay đổi nhanh như vậy? Y Bình không hiểu, cô gãi đầu.
Như Mai liền nhân cơ hội, lấy trong túi quần ra bức thư đưa cho Y Bình.
“Tớ về lớp đây.”
“Ơ…!”
Y Bình còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì Như Mai đã chạy như gió về lớp của mình.
Cầm bức thư Như Mai đưa trên tay, Y Bình lại không hiểu cô ta muốn làm gì.
Chuyện gì mà cô ta không thể nói miệng trực tiếp với cô mà phải viết thư.
Cô cầm bức thư trên tay không nghĩ gì liền đi vào lớp.
Tới giờ ra chơi, cô lấy bức thư của Như Mai ra xem.
Bên trong nội dung chỉ vỏn vẹn mấy từ.
“Buổi chiều, gặp nhau ngoài quán nước cũ.
Chờ cậu.”
Đọc xong bức thư, Y Bình