"Lớp mẫu giáo, lớp chúng ta có một người bạn tên là Lý Nhân đấy.
Quên rồi à! Cậu ta thường nói cậu là cô bé "bánh ướt" đấy." Cậu dửng dưng nói.
Khi bọn họ lên lớp một thì Lý Nhân đã chuyển đến trường khác không còn họ chung với họ nữa.
Tính đến nay cũng tám năm rồi còn gì.
Nhờ lời nhắc của Thanh Hòa mà cô mới nhớ ra.
Lý Nhân ngày trước, cái tên hay bắt nạt cô sao cô có thể dễ dàng quên đi cậu ta.
Người vừa mập vừa hung dữ.
Đúng là heo rừng chính hiệu.
Nhìn lại bạn nam trước mặt này, tuy có tên giống với cậu ta nhưng bề ngoài lại khác.
Vóc dáng cao ráo, gương mặt ưa nhìn, đôi mắt hút hồn.
Nhìn từ trên xuống dưới đều có sức hút đối với phái nữ.
Một nam thần như vậy thì không thể nào là Lý Nhân xấu tính kia được.
Chắc chắn chỉ là trùng tên thôi.
Cô căng hai con mắt của mình ra để nhìn Lý Nhân trước mặt.
Đột nhiên bị một bàn tay che lại.
Khỏi cần nói cũng biết đó là ai.
Y Bình tức giận đẩy tay cậu ra.
"Làm cái trò gì vậy.
Có thấy tớ đang nhìn bạn kia không?"
"Ngộ nhỉ? Thằng đó có cái gì mà nhìn."
Thanh Hoà đưa đôi mắt chán ghét lườm Lý Nhân đang đứng trên bụt.
Từ trong ra ngoài nhìn khúc nào cũng ra khúc tre, có gì hay để xem.
"Người ta được cái có vẻ bề ngoài còn cậu thì không.
Nhìn lại cậu đi, từ trên xuống dưới trông chẳng ra cái gì.
Còn quả đầu cứ như đang đội tổ chim lên đầu.
Nói thẳng là chê!"
Cô không kiên dè mà chê một cách tồi tệ trước mặt Thanh Hoà.
Nói đến cậu là cô không thể ngừng nói được.
Có rất nhiều thứ để trình bày.
"Cái style bây giờ là vậy đó, không biết thì đừng có chê.
Làm vậy rồi được gì." Thanh Hoà vuốt tóc của mình, cậu hết sức nâng niu nó.
Nói thật ra đây chính là kiểu tóc của idol cậu.
Vì quá thần tượng nên cậu mới làm một quả tóc như thế này.
Sau khi làm tóc xong, cậu liền đem kết quả của mình đi khoe với Y Bình đầu tiên.
Tưởng rằng cô sẽ thấy thích mái tóc này mà khen cậu không ngớt lời.
Nhưng không, Y Bình từ khi nhìn thấy mái tóc này ngày nào cô cũng kiếm chuyện để mắng cậu cả.
Đến nỗi, khi nằm ngủ cậu còn nằm mơ thấy ác mộng.
Tuy là vậy, nhưng mà cậu vẫn nhất quyết để mái tóc này.
Bởi nó là mái tóc độc nhất vô nhị.
"Cái xì tai xì ơ gì thì kệ cậu.
Nói tóm lại thì cậu vẫn xấu ok." Y Bình nhướng mắt lên nhìn cậu.
"Được rồi, cả lớp im lặng đi." Thầy giáo lên tiếng.
"Em có thể chọn cho mình một chỗ trống để ngồi."
"Dạ thầy."
Lý Nhân đi từ đường giữa lớp thẳng xuống phía dưới.
Vì ở phía dưới mới có chỗ ngồi trống.
Lý Nhân nhìn thấy bàn trống ở phía sau lưng Thanh Hoà và Y Bình, cậu ta quyết định chọn chỗ đó.
"Chào hai bạn." Lý Nhân lịch sự chào Thanh Hoà và Y Bình bàn trên.
Y Bình cũng muốn quay xuống chào hỏi Lý Nhân nhưng lại bị Thanh Hoà ngăn lại.
Cậu nhắc với Y Bình chuyện cậu ta là người đã chỉ cho thầy giáo biết hai người đi trễ.
Người lạ vừa gặp đã gây thì rồi, tuyệt đối không nên tiếp xúc.
"Cậu không nhớ cậu ta đã làm gì với bọn mình lúc nãy à!"
"Làm sao quên được." Oán khí bao quanh khắp người cô đến khúc cao trào thì...
"Mà cậu ta vừa làm chuyện gì với mình?"
Câu nói hết sức ngây thơ đến nỗi Thanh Hoà phải cứng họng.
Cậu không còn biết dùng từ nào để diễn tả được suy nghĩ của mình lúc này.
Trong đầu bỗng chợt nghĩ đến Lý Nhân, cậu mới quay ra phía sau lưng trút giận lên người cậu ta.
"Bạn mới, bạn được lắm." Thanh Hoà liếc nửa con mắt nhìn cậu ta.
Còn Lý Nhân lại thấy vô cùng khó hiểu.
Cậu chỉ chào hỏi thôi, làm gì mà tỏ thái độ với cậu như vậy.
Chẳng lẽ cậu làm gì sai rồi ư!
Giờ ra chơi, tất cả các bạn nữ đều xúm lại chỗ của Lý Nhân đến cả bàn của Thanh Hoà cũng bị ảnh hưởng.
"Chết tiệt! Con gái gì mà mê trai chảy cả nước vãi."
Cậu không muốn tiếp tục ở lại đây nữa nên đã dẫn theo Y Bình đi ra ngoài.
Cô lúc này còn đang chìm đấm vào bạn mới thì bị két đi một cách "cưỡng ép".
"Này, tớ đâu có muốn đi với cậu đâu!"
Tiếng kêu la thất thanh.
Đưa cô ra phía sau trường, Thanh Hoà mới chịu buông tay.
Cậu nói:
"Tớ đang giúp cậu mà cậu còn hét vào tai tớ.
Cậu biết suy nghĩ không vậy?"
"Ơ hay...tớ có kêu cậu kéo ra đây đâu.
Giờ lại đổ lỗi cho tớ.
Cậu có bị hâm không vậy?" Y Bình cũng đâu có nhường nhịn gì.
Cô còn đang suy nghĩ làm sao để xin infor của bạn học Lý Nhân đây.
Thế mà tên Thanh Hòa chết tiệt lại kéo cô ra khỏi đó, khiến cô không thể hoàn thành được tâm nguyện của chính bản thân mình.
Kí lô mét tức gì đâu ý.
"Tớ mà "hâm" chắc gì cậu đã thoát."
"Tên này, cậu dám nói như vậy với tớ à! Có tin ngày mai tớ không kêu cậu đi học nữa không ?" Y Bình nghênh mặt lên với cậu.
"Cậu nghĩ sao vậy.
Ha, tớ không tin!" Cậu cười khẩy nói một câu dứt khoát.
Y Bình chau mày, không thương tiếc dẫm lên chân Thanh Hòa.
“Hay quá ha!”
Cô không nói chuyện với cậu nữa, quay người bỏ đi.
Thay vì gây gỗ với cậu thì cô chọn vào bên trong để xin infor của bạn trai kia.
Mới nghĩ thôi đã muốn chạy ngay vào bên trong.
Y Bình cười tủm tỉm.
“Chào hai cậu.
Tớ đang đi tìm hai cậu đây.”
Giọng nói trầm ấm của một bạn nam thốt lên.
Người đó không ai khác mà là Lý Nhân, cậu bạn vừa mới chuyển đến.
Cậu ta duỗi bước chân dài đến chỗ của bọn cô.
“Lâu rồi không gặp, trông hai cậu khác đi quá nhiều, xém nữa thì tớ nhìn không ra rồi.”
Cậu ta cười nói cứ như đã gặp được họ trước đó.
Thanh Hòa khẽ nhíu mày hỏi:”Chúng ta biết nhau trước đó?”
Lý Nhân vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, cậu ta gật đầu với Thanh Hòa.
“Chúng ta đã từng học chung với nhau hồi mẫu giáo đấy.
Hai cậu quên rồi sao?”
“Cái gì? Là Lý Nhân, cậu!”
Lời nói như sét đánh ngang tai, cô làm sao có thể chấp nhận được sự thật này.
Người mà cô còn muốn đi xin infor lại là lý Nhân hồi lớp mẫu giáo.
Cái tên mập đáng ghét đã từng bắt