Rắn?" Thanh Hòa đang đứng phía bên này nghe thấy tiếng của Y Bình, cậu liền cấp tốc chạy đến chỗ cô.
Nhìn thấy vết thương tay cô, cậu vô cùng hoảng hốt.
Vừa hay, cô giáo đang đi ra tìm hai người.
Thanh Hòa thấy cô giáo thì hét lớn:"Cô ơi, bạn Y Bình bị rắn cắn!"
Cô giáo nghe Thanh Hào nói thì giật bắn người.
Cô chạy đến nhìn vào miệng vết thương.
Trực tiếp xé một miếng vải từ áo của mình để thực hiện sơ cứu cho Y Bình.
Sau đó, cô nhanh chống bế Y Bình vào bên trong.
Cô bé cần phải đi đến bác sĩ gấp.
Nhưng cũng may, bà của cô giáo lại biết cách lấy nọc rắn nhờ vậy mà Y Bình mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà thời gian ở đó cũng còn sớm nữa.
Cô giáo chào tạm biệt bà của mình rồi đưa bọn trẻ trở về nhà.
Trên suốt đường đi, Thanh Hòa ngồi cạnh bên Y Bình.
Cậu im lặng nhìn vết thương trên tay cô rồi lại nhớ đến lời của dì Thanh Thúy khi ở công viên.
Dì ấy đã từng bảo cậu phải bảo vệ cho Y BÌnh khi không có dì ấy ở bên cạnh.
Nhưng lúc ở vườn dâu, cậu chỉ mãi mê ăn những trái dâu mà quên mất Y Bình mới khiến cô ấy bị rắn cắn.
Lúc cô ấy hét lên, cậu mới phát hiện điều đó.
Rồi cậu chạy đến nhưng chẳng làm gì để giúp Y Bình trong lúc nguy hiểm cả.
Những việc đó điều là do người khác làm.
Cậu không thể bảo vệ được Y Bình, cậu không bảo vệ được bạn của mình.
Trong đầu Thanh Hòa không ngừng suy nghĩ về những điều đó.
Cảm giác nặng trĩu và bất lực khi nhìn thấy người bạn đang gặp nguy hiểm còn bản thân lại trở mắt ra nhìn.
Thanh Hòa nắm chặt ống quần của mình trông rất nguy hiểm.
Tình cờ Lý Nhân lại nhìn thấy được cảnh này, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt u á của Thanh Hòa không khỏi thắc mắc.
Có lẽ nào quần cùa Thanh Hòa có vấn đề nên cậu mới nắm chặt như vậy.
Lý Nhân muốn biết nguyên nhân liền hỏi trực tiếp cậu:"Thanh Hòa, quần của cậu bị rách rồi à!"
"Ơ...???" Thanh Hòa hóa đá khi nghe Lý Nhân nói.
Cậu quay qua nhìn cậu ta với gương mặt trắng bệch.
"Cậu vừa nói cái gì?"
Các bạn khác đều nhìn Thanh Hòa mà cười tủm tỉm.
Bởi vì lời nói vừa rồi của Lý Nhân quá lớn làm mọi người bịt tai mà vẫn nghe thấy.
"Thì tớ thấy cậu cầm cái quần của mình chặt như vậy mà.
Hay là cậu muốn đi ị." Lý Nhân vẫn hồn nhiên nói.
Cậu ta không biết rằng điều đó làm các bạn khác đặc biệt là các bạn nữ sẽ cười nhạo Thanh Hòa.
"Đủ rồi, cậu im miệng lại đi." Thanh Hòa xấu hổ đến đỏ mặt.
Cậu thầm mắng rủa Lý Nhân.
Tại sao con người cậu ta lại có thể nói ra những lời tùy tiện đó được.
Thái độ né tránh của Thanh Hòa, Lý Nhân chỉ biết gãi đầu ngơ ngác.
Chẳng lẽ cậu ta vừa nói sai cái gì ư! Nhưng mà, lời cậu nói có gì sai chứ.
Thật vô lý mà.
Chiếc xe về đến nhà lúc năm giờ chiều.
Ngày hôm sau, buổi tổng kết cuối năm diễn ra một cách suông sẻ.
Tám năm sau.
"Nè Hòa, có đi nhanh lên không?" Y Bình kéo dài cổ ra để kêu Thanh Hòa.
Ngày nào cũng vậy cả.
Mỗi lần đi học, cô phải đứng ở trước cửa nhà mà gào thét tên Thanh Hòa.
Bởi, gọi một cách bình thường thì cậu ấy sẽ không bao giờ chịu bước chân ra khỏi nhà mà đi học cả.
Riết rồi, cô còn tưởng bản thân là mẹ của Thanh Hòa hơn là hàng xóm của cậu.
"Biết rồi, cậu hối hoài vậy.
Tớ không kịp mang dây nịt vào luôn ý." Thanh Hòa đầu tóc bù xù như một ổ rơm bước ra ngoài.
Nhưng không phải là cậu không chịu chải chuốt nó mà là do đó là tóc xù.
Từ khi quen biết được nhiều bạn mới và thông qua mạng xã hội.
Cậu thường xuyên bắt chước giống người làm ra dáng vẻ cool ngầu, làm oai với các bạn trong lớp.
"Cũng tại cậu thôi, đã bảo tối đi ngủ sớm rồi mà không chịu nghe.
Suốt ngày cứ chơi game với game là giỏi!" Cô liền trách vấn cậu.
"Này, cậu có phải mẹ tớ đâu.
Sao lầm bầm y chang mẹ của tớ vậy.
Chắc thêm vài năm nữa, mặt cậu xuất hiện vài nếp nhăn đến lúc đó, cậu có thể làm bà nội của tớ luôn cũng được." Thanh Hòa chê Y Bình lắm lời.
Tuy Thanh Hòa không nói trực tiếp nhưng cô đủ hiểu cậu muốn nói cô già trước tuổi.
Nghe là ngứa ngáy tay chân rồi.
Một thiếu nữ hồn nhiên và xinh đẹp như cô lại trở thành bà nội của cậu được.
Thanh Hòa nằm mơ cũng hơi ị lâu rồi.
Cô phải đánh cậu một cái cho tỉnh mộng mới được.
"Nói ai già hả!"
Một cái "boong" vào đầu rõ đau khiến Thanh Hòa ôm lấy đầu mình mà xoa xoa.
"Bà già hung dữ! Lè..."Cậu bị đánh nhưng vẫn trêu chọc Y Bình còn "lè lưỡi" ra khiêu khích rồi bỏ chạy.
"Thanh Hòa, có giỏi thì đứng lại đó cho tớ!"Y Bình chạy đuổi theo Thanh Hòa.
Cô hận lúc nãy không đánh cho cậu thêm vài phát nữa.
Từ khi hai người lớn lên, lúc nào cũng có chuyện để gây gõ với nhau.
Chẳng có lúc nào mà họ ngừng nói chuyện với nhau dù là mười phút.
Chỉ cần gặp nhau là y như rằng hàng ngàn câu chuyện đã được lưu trữ trong bộ não của họ.
Không nói chuyện của người này thì lại bắt sang chuyện của người kia.
Đem chuyện của quá khứ ra nói rồi nghĩ về tương lai.
Cũng vì vậy mà trong trường đã gán ghép cho họ là "cặp đôi ồn ào".
Hộc...hộc...
"Tại cậu đó, chúng ta lại trễ học nữa rồi." Y Bình nhìn cánh cổng trường đã đóng liền đổ tội cho Thanh Hòa.
Nếu như cậu không ngủ trễ thì họ đã đến lớn sớm hơn dự định.
Giờ thì hay rồi, chú bảo vệ chắc chắn sẽ không cho hai người vào bên trong.
Cô chán trường muốn dựa lưng vào bức tường của trường để dựa dẫm.
"Này!" Thanh Hòa đột nhiên hét lớn.
Cậu kéo Y Bình ra khỏi bức tường đó.
Gương mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Sao, sao vậy?" Cô ngơ ngác chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Thanh Hòa đi đến bức tường giơ tay của mình lên quẹt một đường lên bức tường sau đó đưa cho Y BÌnh xem."Cậu nhìn đi, bức tường vừa mới sơn hôm qua