Lúc trước mỗi khi tâm trạng tồi tệ Jungkook và Taehyung sẽ lăn lộn cùng nhau tới gần sáng mới thôi. Đó có thể cho là cách giải toả căng thẳng tốt nhất đối với họ đi nhưng bây giờ gặp chuyện hắn chỉ biết tìm đến những chai bia để giải sầu mà thôi. Hi vọng men say sẽ khiến hắn quên đi thực tại, quên đi Jeon Jungkook .
Không thể nào phủ nhận được một sự thật là Taehyung nhớ Jungkook tới phát điên. Hắn muốn nhìn thấy em ngay lúc này, ôm em vào lòng rồi hắn sẽ không quan tâm ai là người tổn thương hay ai là người phản bội nữa mà cùng em bắt đầu lại từ đầu.
Taehyung muốn đi tìm Jungkook nhưng hắn không biết phải tìm em ở đâu. Thế giới này rộng lớn đến vậy gặp nhau đã là duyên số rồi, đã là một loại may mắn được ông trời an bài rồi nhưng lạc mất nhau Taehyung không nghĩ thế giới có thể tròn và bé tới mức còn gặp lại nhau lần nữa đâu.
Có thể em đã đi tới một nơi nào đó rất xa và sác xuất hai người gặp nhau gần như là rất thấp. Hắn nấc lên một cái, nhìn lon bia trong tay mà nước mắt tuôn rơi. Lần đầu tiên hắn khóc tới đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy, chỉ vì một kẻ đã từng khiến hắn tổn thương.
Những lon bia rỗng tuếch vứt rải rác đầy dưới sàn nhà mà chính bản thân Taehyung cũng không còn chút tỉnh táo nào nữa. Tay hắn quơ quào khắp nơi, mọi vật xung quanh hắn như xoay chuyển trong điên đảo và mơ hồ.
"Jungkookie à mày mau về đi mà... anh nhớ mày lắm..."
"Tương lai cái gì chứ... "
"Không có mày, nhìn là biết không có tương lai... hức... luôn rồi đó !"
Taehyung trở nên say mèm, nằm vật vã dưới sàn như một kẻ nát rượu, miệng vẫn không ngừng lải nhải trong cơn mê sảng.
Hanyoung hiện giờ vẫn chưa về. Cô vẫn còn ở lại dọn dẹp một lúc. Trước khi rời đi cô nên báo cho hắn một tiếng mới phải nhưng khi vừa mở cửa phòng hắn ra mùi bia nồng nặc xộc thẳng lên mũi làm Hanyoung cảm thấy vô cùng khó chịu. Dưới nền nhà, Taehyung nằm giữa đống lon mơ mơ hồ hồ một tiếng Jungkook, hai tiếng cũng Jungkook. Với cái tình trạng trời trăng không biết gì như vậy Hanyoung lại phải khó khăn đỡ hắn lên giường nằm. Taehyung vừa nặng vừa to mãi mới có thể đưa về giường được.
Khi Hanyoung định quay người rời đi đã kịp kéo cô ngã lại xuống giường. Hắn nhanh chóng áp đảo Hanyoung dưới thân mình, trong cơn mê man không thể phân biệt được ai với ai, nỗi nhớ Jungkook luôn đong đầy chưa bao giờ vơi trong tâm trí khiến Taehyung nhớ em rất nhiều. Giờ phút này không phải do bị ma men tiêu khiển mà lo do hắn quá nhớ em nên tự bản thân sinh ra ảo giác nhìn nhầm Hanyoung thành Jungkook.
"Jungkook à, anh nhớ em, nhớ em chết đi được."
Hanyoung còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra đã bị Taehyung nhắm tới môi mà hôn xuống. Nụ hôn của hắn khiến môi của cô như tê dại. Nó giống như dày vò, xâu xé hơn là một nụ hôn ngọt ngào bình thường nhưng đó không phải điều cô để ý. Mà tệ hơn cả, Taehyung đang hôn cô vì nhìn nhầm cô là Jungkook ! Hắn dứt ra, không hiểu sao lại nằm sang bên cạnh, mơ màng nhìn trần nhà.
"Xin lỗi Hanyoung... hức... tôi chưa bao giờ ngừng nhớ Jungkook, thật sự là chưa bao giờ cả. "
"Tôi biết cậu thích tôi đã từ rất lâu rồi nhưng tôi xin lỗi, tôi thật sự không phải người có thể khiến cậu hạnh phúc. Tôi không phải một người đàn ông tốt... Hanyoung, hãy từ bỏ đi !"
Hanyoung đã thực sự muốn bật khóc ngay trong khoảnh khắc này. Cô cố gắng biết bao nhiêu, nỗ lực đến nhường nào chỉ mong Taehyung hiểu thấu và đáp lại tấm chân tình của mình. Vậy mà giờ hắn lại nói như thể tự tay tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt cô. Coi như cố gắng của cô từ trước đến nay đổ sông đổ biển vậy. Còn tình cảm thì bị Taehyung đem ra trêu đùa giống như một trò chơi.
Thì ra mọi sự chắp vá của Hanyoung từ trước tới giờ đều là vô nghĩa. Cô cố chấp vun vén một mối tình không đi đến đâu, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc. Một mối tình mà người cô yêu vẫn chưa khi nào ngừng nhớ về tình cũ. Hanyoung không nghĩ mọi nỗ lực thời gian qua của cô xứng đáng với một kết quả cay đắng như này. Cô xứng đáng có được những điều tốt hơn cơ mà chẳng lẽ cô không có quyền đấu tranh vì hạnh phúc của bản thân ư ?
Đồng ý rằng Taehyung không hề có chút tình cảm nào với Hanyoung nhưng cô không tin thời gian sẽ không khiến hắn rung động. Đó không phải cố chấp mà là sự hi vọng của một người con gái khát khao được thương yêu.
"Tôi say quá, hức, tôi cần Jungkook. Tôi muốn Jungkook về nhà..."
"Anh khó chịu ở đâu sao ? Em giúp anh nhé ?"
"Kh...không, không phải Jungkook thì tôi không muốn... hức..."
Hanyoung cười nhàn nhạt, rời khỏi giường muốn đi về. Nếu còn ở lại thêm một giây phút nào nữa cô sợ bản thân sẽ không kìm được cảm xúc hỗn loạn của mình bây giờ mà khóc ở đây mất. Cái vẻ đáng thương này, càng không nên thể hiện ra cho Taehyung nhìn thấy.
"Hanyoung hức, lấy điện thoại, nhắn cho Jungkook... giúp... giúp tôi. Gọi nó đến đây !"
Hanyoung dừng chân, dường như mọi sự tức giận đều không thể kìm nén được thêm. Cô quay lại nhìn hắn, trông cái bộ dạng của Taehyung bây giờ xem có tàn tạ, đáng thương không cơ chứ. Hanyoung quát lớn, "Anh điên rồi thật rồi hả ? Anh quên mất nó đã đối xử với anh thế nào à ?"
" Anh cố chấp thế này làm cái gì chứ? Nó sẽ hiểu cho anh chắc? Nếu nó mà yêu anh nó đã không khiến anh phải khổ sở thế này rồi ! "
"Anh xem nó đã làm gì anh, bây giờ anh ngồi đây uống rượu thì giải quyết được sao, uống rượu gặm nhấm nỗi buồn một mình thì sẽ giúp anh vui vẻ lên sao ?"
Những giọt nước mắt bi thương đã tuôn trào khỏi hốc mắt sau bao cố gắng kìm nén của Hanyoung. Cô nghẹn ngào nhìn Taehyung lồng ngực nhói lên giống như đang bị chính tay người con trai kia bóp nát vậy, "Còn em thì sao Taehyung, em không đáng thương sao ? "
"Hay là anh luôn đẩy em ra xa chỉ vì nghĩ em không thể yêu anh bằng Jeon Jungkook ? Cậu ta không thể yêu anh nhiều bằng em, cậu ta cũng không thể hi sinh vì anh nhiều bằng em, cậu ta sẽ không thể bằng được em vì cậu ta được anh trân trọng. Còn em thì chỉ biết chạy theo sau anh giống như một con ngu. "
"Giữa một người yêu anh và một người được anh yêu, anh xem ai là người đáng thương nhất ?"
Nói xong Hanyoung ngay lập tức bỏ về nhà. Taehyung nhìn cánh cửa bị đóng sập rồi lại nhìn điện thoại trên tủ