Jongwo vuốt vuốt ngực rời khỏi nhà Jungkook, may là đã có thể rời đi rồi không thì chắc cậu sẽ chết ngạt giữa luồng sát khí đáng sợ toả ra từ Taehyung mất. Jungkook theo phép lịch sự tiễn cậu ra tới tận cổng, ngại ngùng nói, "Xin lỗi nha, đừng chấp Taehyung. Lần sau chúng ta ra ngoài chơi, khỏi nhìn mặt anh ấy làm gì cho khó xử."
"Biết vậy đã, tớ về đây, ôm một cái được không ?", Jongwo dang tay chờ đợi Jungkook.
Em cũng không nghĩ gì nhiều liền nhào tới ôm Jongwo với tư cách một người bạn. Không đến nỗi thân nhưng ít ra cậu cũng là người bạn duy nhất của Jungkook. Em rất vô tư bày tỏ sự quý mến với người bạn này mà không hề hay biết hắn đứng trong nhà đã nhìn thấy hết, tay xỏ túi quần nheo mắt nhìn cả hai đến nổ đom đóm mắt.
"Vào nhà đi thằng kia, trời nắng !", nói lớn một câu xong Taehyung liền bỏ vào trong.
Jungkook giật mình buông ra, "Haha, thôi, về đi nhé ."
Jongwo nhìn hai cánh tay mình chơi vơi giữa không trung, anh ái ngại cười mỉm mang theo nét đượm buồn khó thấy, chào tạm biệt Jungkook rồi ra về.
"Anh làm cái gì cứ suốt ngày xưng xưng xỉa xỉa với Jongwo thế ?"
"Ngứa mắt.", hắn cầm ly nước lên uống một hơi hết sạch, nhìn Jungkook, "Ôm xong rồi đấy à? "
"Thấy cả hai chơi với nhau thân thiết thật, giá mà tao cũng có một người bạn tuyệt vời như thế..."
"Này nhé, anh không phải kháy đểu em...", Jungkook bực dọc ngồi phịch xuống bên cạnh Taehyung, bắt đầu lảm nhảm, "Bọn em bạn bè ôm nhau thì đã sao đâu. "
"Anh đấy, em thấy anh hay ghen vớ va vớ vẩn lắm đấy. Đáng lẽ như người ta phải vui mừng vì người yêu mình có bạn bè tốt chứ đằng này anh lúc nào cũng chỉ biết bài xích, ghét bỏ Jongwo. Anh nên xem lại anh đi, em thật không hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa."
Taehyung nhìn em đứng phắt dậy, vươn vai ngáp ngắn ngáp dài. Rõ ràng từ nãy tới giờ những lời em nói đều không hề lọt vào tai hắn một câu một chữ nào, "Ờ, thôi... giờ đi ngủ nhờ em nhờ ?"
"Ngủ cái đầu anh, không có ngủ nghê gì hết. Em không muốn ngủ với người ích kỉ, xấu tính như anh."
Hắn nhướng mày, "Không ngủ thế giờ muốn như nào? Xem mấy giờ rồi mà còn nhiễu, tao buồn ngủ chết đi được.", dứt lời, hắn cúi xuống vác Jungkook trên vai mang thẳng lên phòng.
"Thả xuống, em không muốn ngủ, thả em xuống."
"Trật tự.", Taehyung gằn giọng thì tức khắc thành công khiến em co rúm người lại, ngay lập tức im bặt không dám hó hé thêm câu nào. Công việc ở tập đoàn đã đủ khiến hắn mệt mỏi rồi. Hắn không muốn về nhà lại cãi nhau với Jungkook như thế sẽ còn áp lực gấp đôi. Bởi thế cho nên hắn mới cố nhẫn nhịn mà không nói lại em, chỉ im im để em tự nói rồi tự ngưng thôi.
Taehyung ném em xuống giường, cởi áo sơ mi vứt phăng đi, bật điều hoà ở nhiệt độ thấp nhất có thể xong trùm chăn đặt mình nằm xuống và tất nhiên điều tiếp theo hắn làm là đi ngủ. Hắn theo thói quen vòng tay qua ôm lấy em kéo vào lòng, chân cũng theo thói quen gác lên người em. Bởi vì dạo này hắn bận tối mắt tối mũi, không có thời gian nghỉ ngơi nhiều nên chỉ cần đặt lưng nằm là hắn ngay lập tức lăn ra ngủ say như chết. Jungkook muốn mắng hắn thêm nhưng không thể nói, giờ nói thì ai mà nghe chứ !
Jungkook xoay người, ôm cổ Taehyung dúi đầu hắn vào ngực mình, trong đầu đều là những suy nghĩ bâng quơ. Em hiểu những khó khăn vất vả của hắn khi phải làm việc ở môi trường công sở, so với việc bưng bê của em lúc trước thì nó còn khó khăn hơn nhiều. Tuy nhàn rỗi ở khoản tay chân nhưng lại bận rộn ở khoản đầu óc.
Nhưng kể cả là Taehyung có mệt mỏi cách mấy thì hắn vẫn muốn tự mình kiếm tiền nuôi Jungkookie em, muốn tự mình lo cho cậu một cuộc sống đủ đầy không lo toan. Taehyung không cho em đi làm cũng không cho em động tay động chân đến mấy việc trong nhà nhiều, cái gì hắn cũng tự mình giải quyết bởi vì hắn chỉ muốn Jungkook sống trong nhàn hạ, ở với hắn chỉ việc ăn sung mặc sướng mà thôi.
Tuy em rất không thích với việc hắn cứ vơ hết việc về phía hắn nhưng cho dù em liên tục mắng hắn phải đối, có lúc còn giận dỗi Taehyung mấy hôm liền song hắn vẫn chẳng thèm theo đổi quyết định gì cả. Em dỗi cứ mặc em còn hắn đã quyết thì sẽ không thay đổi. Thật sự Kim Taehyung rất rất rất cứng đầu luôn ấy !
Taehyung đối với em chính là chỉ có một, không ai thay thế được và đương nhiên cũng không một ai có thể bằng hắn được.
"Yêu đồ ngốc Kim Taehyung nhất luôn, đoán xem em yêu ai nào ?", em nằm độc thoại vu vơ một mình, tay xoa xoa mái tóc hơi dài do lâu ngày chưa cắt của hắn.
"Sao anh lại vì em mà làm nhiều chuyện như thế chứ? Em xứng đáng có được một cuộc sống sung sướng thế này sao ạ ?"
Jungkook nhớ lại trước đây, cái lần mà mẹ ruột em bất chấp bắt em đi, mẹ Kim kể rằng hắn đã rất chật vật để đi tìm em trở về. Có hôm hắn đi cả ngày trời liền với mong muốn duy nhất là tìm được em nhưng sau đó lại ủ rũ về nhà vì không có tin tức gì của em cả.
Bà cũng kể Taehyung đã suýt lao vào đánh mẹ ruột của em may là bà và mẹ Eunji cản kịp nếu không chắc chắn hắn sẽ đánh cho người kia bằng chết thì thôi ! Cũng nhớ cả lần trước đó nữa, kể cả Jungkook có bỏ đi, có tuyệt tình nói là bản thân em thực sự đã hết tình cảm với hắn rồi, song Taehyung vẫn cứ chờ đợi em. Dù vô vọng, dù bất lực, dù thế nào đi chăng nữa hắn vẫn luôn chờ...
"Chắc là kiếp trước anh nợ em nên kiếp này anh mới phải khổ cực vì em đúng không ?"
Jungkook lim dim, chân