Đã qua rồi cái tuần mà phải nói là Taehyung bận trăm công nghìn việc, bận tới nỗi ăn không đủ ngủ không tròn. Bây giờ hắn kí xong cả mấy cái hợp đồng, đầu tư được mấy dự án lớn rồi, hắn mới có nhiều thời gian rảnh rỗi ở nhà với Jungkook.
"Anh ơi.", Jungkook gọi Taehyung xong há miệng cắn một miếng bánh ngọt.
Hắn nhìn không nổi cái bộ dạng ăn uống nhem nhuốc của em, đưa tay quệt vết kem nơi khoé môi Jungkook, "Nói."
"Tối đi trung tâm thương mại đi, em hết đồ mặc rồi. "
"Tất thỏ với vịt cũng rách hết cả phân nửa nữa, với lại anh mở tủ lạnh nhà mình ra mà xem đồ ăn vặt hết luôn rồi. Không đi mua là em chết đói đó !"
"Ờ biết rồi, đồ con heo. "
"Ơ hay anh lại lên cơn à? Em ốm em xinh eo em lại còn thon như này mà nói em là heo. "
"Đồ vô duyên Kim Taehyung!!! "
Hắn chưa bao giờ nói dóc Jungkook, tối đó hắn nấu cơm từ sớm rồi đưa em đi trung tâm thương mại. Hắn nghĩ là cũng lâu rồi Jungkook chưa ra ngoài mà nói em thì đương nhiên phải nói cả hắn. Taehyung rất ít khi cho Jungkook ra ngoài chơi một mình nên thành ra tần suất ở nhà của em là hai tư trên hai tư, chắc chắn sẽ vô cùng buồn chán. Thôi thì thời gian này nhân lúc đang rảnh rỗi, mà không biết đến bao giờ mới lại có thời gian rảnh như bây giờ nên hắn tranh thủ bù đắp cho Jungkook. Thời gian qua cũng bỏ bê cậu nhiều rồi !
"Anh, anh thấy cái áo này có hợp với em không ?"
Jungkook với lấy một cái áo hình con thỏ ướm thử lên người, ngắm nghía bản thân trước gương. Taehyung day trán nhìn người yêu, tự hỏi em bao nhiêu tuổi rồi mà lúc nào nhìn thấy đồ hình thỏ là cũng phải đòi mua cho bằng được thế ?
"Xấu."
Jungkook bĩu môi, quay trái quay phải trước gương, "Xấu á ? Xấu thật á ? Xấu lắm á ?"
"Ừ, xấu !"
Xấu con khỉ mốc ấy. Taehyung thì có khen cái gì đẹp bao giờ. Jungkook thừa biết cái tính khó hiểu của hắn, em mà không rõ thì cũng chả ai rõ nổi cái tính của hắn. Nên là kể cả hắn chê xấu hay không đồng ý thì em vẫn cứ lấy.
"Anh ơi, anh đi tìm tất thỏ với vịt hộ em đi."
Hắn thở dài, "Đứng đợi ở đây, mày mà chạy lung tung tao quay lại không thấy đâu là tao bỏ về trước đấy. "
"Tới lúc đó mày vừa về tới nhà thì tự động vạch quần ra để chuẩn bị ăn đòn đi. Nghe rõ chưa? "
Jungkook ậm ừ cho qua tập trung xem quần áo, chỗ này cái gì cũng đẹp mà toàn đồ hiệu nổi tiếng, nhìn mà chỉ biết xuýt xoa cảm thán. Em ngắm thì ngắm thế thôi chứ em cũng không định mua, như thế thì lãng phí lắm. Jungkookie em rất biết tiết kiệm cho Taehyung đó !
Bên này, hắn đang miệt mài tìm hết chỗ này đến chỗ khác ở cái khu thời trang chỉ để mua cho em mấy đôi tất thỏ rồi lại vịt nhảm nhí. Hắn đi qua đi lại mỏi nhừ cả chân, mãi mới tìm được một quầy bán tất. Hắn ngó nghiêng qua lại thấy chỉ còn đúng hai đôi tất vịt, ba đôi tất thỏ, chả nghĩ gì nhiều vội vơ lấy.
Hanyoung giật bắn mình, ngước lên nhìn người đàn ông vừa vô tình đụng phải tay cô, "Ơ... anh Taehyung..."
Hắn cũng không ngờ lại gặp Hanyoung ở đây, nhàn nhạt đáp lại, "Ờ."
Cô thấy Taehyung lấy tất, nhìn trên giá cũng chỉ còn vài đôi nên nhường cho hắn lấy hết. Taehyung cũng không kiêng dè mà vơ nốt, người ta có lòng thì hắn đành có dạ vậy !
Hanyoung chăm chú quan sát Taehyung, mấy năm nay số lần gặp hắn không phải là nhiều. Trừ khi có mấy việc làm ăn hay kí hợp đồng thì may ra chạm mặt, còn mấy chuyện vô tình đụng phải trên đường hầu như là không có. Bao lâu nay, Taehyung vẫn chẳng thay đổi gì kể cả là ngoại hình hay tính nết, hắn vẫn cục cằn, nóng tính, và vô tình như thế.
"Anh tới đây một mình ạ ?"
"Với người yêu."
"Jeon Jungkook hả ?"
Không hiểu sao, kể cả đã trôi qua từng ấy năm như thế, đủ để quên lãng đi một mối tình. Chuyện ngày trước đáng lẽ phải trôi vào dĩ vãng hết cả rồi song chỉ cần nghe Taehyung gọi Jungkook bằng hai từ người yêu Hanyoung lại không thể nào mà ngăn nổi trái tim mình quặn lại. Bởi vì cô vẫn còn rất yêu Taehyung, vẫn còn yêu hắn lắm như thuở ban đầu gặp gỡ. Cái thuở mà cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ khờ dại trong chuyện tình yêu thì luôn vô cùng ngây thơ và trong sáng...
"Ờ."
"Em thấy mừng vì hai người vẫn tình nồng ý mặn như ngày đầu yêu nhau."
"Mong là thế, hy vọng cậu đã từ bỏ được mối tình đơn phương ngu ngốc của mình năm mười tám tuổi. Hy vọng cậu đã từ bỏ được thứ mãi mãi không thuộc về cậu."
Hanyoung chỉ biết gượng cười, nói bỏ được rồi thì cũng không hẳn. Cô đơn phương Taehyung từ năm lớp sáu, lớp bảy lận. Hồi ấy thì còn trẻ con quá nên không cảm nhận được gì nhiều, thậm chí còn chẳng biết yêu là gì. Nhưng sau đó lên lớp chín, cô thi vào Seoul vì hắn, bất chấp bố mẹ không đồng ý và tỏ ra thất vọng về mình, Hanyoung vẫn nhất quyết không quan tâm. Khi ấy, cô cũng đã hiểu được tình yêu là thế nào...
Ba năm trời học phổ thông ngoài Taehyung ra thì Hanyoung chẳng có tình ý gì với ai. Chỉ biết ngày ngày lên trường có động lực là Kim Taehyung cô đã thấy vui vẻ, thoả mãn lắm rồi.
Nhưng cuộc đời mà, đúng là hài hước biết nhường nào. Đến lúc Hanyoung thực sự hiểu tình yêu là gì, đến lúc cô cảm thấy đó là thời điểm thích hợp để tiến tới với Taehyung thì hắn lại có người yêu. Hanyoung bồi hồi nhớ lại ngày hôm đó, nắng rơi trên mái tóc dài thướt tha nhẹ bay trong làn gió nhưng trong