Edit: Yuzu
Dưới bầu trời đêm xanh đen, ánh sao như đuốc, đường nét của ngọn núi xa được khảm trong màn đêm, tạo thành một mặt cắt màu đen nhấp nhô. Đom đóm xanh biếc yên giấc trong nhụy hoa, Hạ Ngữ Băng ngồi trên đám rễ chằng chịt của cây đa, thân thể thon dài của con rồng đen lớn ngoan ngoãn nằm bên cạnh người cô, một người một rồng trong thâm cốc dưới màn đêm như hai cái chấm đen một lớn một nhỏ.
Từ sau khi Lâm Kiến Thâm nói anh không mặc quần, Hạ Ngữ Băng liền cảm thấy chỗ nào đó kì quái, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng thật cẩn thận, sợ nhìn thấy thứ gì đó mà thiếu nhi không nên nhìn.
Trong núi sâu vắng vẻ rét lạnh không gì sánh được, gió mang theo cái lạnh thấu xương, cái nóng do lặn lội đường xa của Hạ Ngữ Băng không còn chút gì, cũng không dám giục Lâm Kiến Thâm về nhà, chỉ lén chà xát hai tay, rùng mình.
Mãi cho đến khi lạnh run lên, đã thấy một cái bóng bao phủ trên đỉnh đầu, cánh chim màu đen mở rộng, như một tấm mây đen ấm áp che sau lưng cô, vì cô mà ngăn cái rét thấu xương của gió đêm.
Hạ Ngữ Băng quay đầu lại đã nhìn thấy rồng đen nhắm hai mắt, thong dong tự nhiên mở rộng cánh, cẩn thận che chở cô dưới đôi cánh đen. Lông chim ấm áp phất qua cánh tay, trong lòng Hạ Ngữ Băng cảm thấy ấm áp, xem cánh rồng như là đệm ghế sô pha, dựa vào trong khuỷu tay của anh.
Con rồng đen lớn tựa hồ bị động tác của cô làm cho kinh động, từng chiếc lông ánh kim trên đôi cánh dựng thẳng lên, mở mắt nhìn cô.
Hạ Ngữ Băng chưa từng nghe nói đến "Ứng Long", tuy rằng có cánh chim, nhưng lại không giống với Ác Long trong truyền thuyết của phương Tây. Chân thân của Lâm Kiến Thâm thon dài có lực, vảy giống như ngọc đen khảm tơ vàng sắp xếp ngay ngắn, uy nghiêm mà lại đẹp đẽ quý giá, nếu như đổi thành màu khác, sẽ làm cô nhớ đến nhân vật Tiểu Bạch Long trong một bộ phim hoạt hình nổi tiếng, có thể sinh ra một đôi cánh lớn hết lần này đến lần khác, vô cùng kỳ lạ.
Sau mấy ngày lắng đọng, Hạ Ngữ Băng đã thuyết phục mình tiếp thu một thế giới thần kỳ khác hoàn toàn với khoa học, sự sợ hãi và hoảng loạn ban đầu rút đi, chỉ còn lại thích thú vô hạn đối với Lâm Kiến Thâm.
Cô quay đầu, lấy tay đi sờ vào chỗ mọc ra đôi cánh của anh, chạm tới chỗ giao nhau của vảy và lông, cô đột nhiên kêu thành tiếng, như là phát hiện một trò chơi hay.
Lâm Kiến Thâm bị cô mò ngứa, cánh run lên, giọng nói dường như phát ra từ sâu trong cổ họng: "Đừng táy máy tay chân."
Hạ Ngữ Băng không sợ anh, trái lại Ồ một tiếng, hỏi: "Thì ra anh cũng sợ nhột sao? Em còn tưởng vảy của anh cứng như thế, chắc là không cảm giác được."
Lâm Kiến Thâm không nói gì, anh ngã vào bụi cỏ phủ đầy hoa cúc dại và cây xương bồ nhìn cô, giơ chiếc cánh lên rồi vỗ nhẹ làm cô ngã ngửa ra sau, trước khi cái ót cô chạm đất thì dùng cánh ôm lại. Thay vì nói là nghiêm phạt, không bằng nói đang vui đùa.
Hạ Ngữ Băng từ trong cánh của anh đứng lên, lại cào gốc vảy của anh để tìm đường chết, ngay sau đó lại bị cái cánh mềm mại vỗ ngược lại. Tiếp theo, cô lại đứng lên làm loạn, hai người chơi đùa không biết mệt, tiếng cười quanh quẩn trong không trung vắng vẻ của núi sâu.
Hạ Ngữ Băng cũng không biết là mình ngủ lúc nào, cô chỉ nhớ tối hôm qua sao rất sáng, ánh trăng nhu hòa, đôi cánh của Lâm Kiến Thâm vô cùng ấm áp, cô bất tri bất giác nhắm mắt lại, rồi rơi sâu vào mộng đẹp.
Trong cơn mơ ngủ, có tiếng cánh vỗ và tiếng gió thổi hoi hiu, như là một khúc hát ru.
Khi tỉnh lại, cô mở mắt thấy những bài trí quen thuộc trong phòng ngủ: Chiếc giường cũ, bộ chăn đệm màu hồng nhạt, cái tủ sơn mài thấp, các bản vẽ lộn xộn trên bàn sách và những sợi dây điện đủ màu...
Trong giây lát cô chợt hoảng hốt, trong lòng dâng lên sự khủng hoảng không rõ, bỗng nhiên ngồi dậy xuống giường, mở chốt cửa phòng ngủ, gọi ra phía ngoài: "Anh ơi!"
Cửa đối diện vang lên tiếng bước chân trầm ổn mà lại thong thả, một lát sau, cửa phòng ngủ đối diện bị người mở chốt từ bên trong, Lâm Kiến Thâm mặc một bộ đồ cotton ở nhà ngắn tay, tóc tai vểnh lên, giương khuôn mặt lạnh lùng lên, không được tự nhiên hừ một tiếng: "Làm gì?"
Thì ra mọi thứ tối hôm qua không phải là mơ...
Hạ Ngữ Băng thở phào nhẹ nhõm, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, cười tủm tỉm nói: "Anh thực sự đã về rồi!" Nói xong, cô lại tựa như nhớ tới cái gì, sờ sờ vết trầy trên khuỷu tay và đùi, đau đến mức rít lên: "Đau quá! Xem ra đúng là không phải mơ."
Lâm Kiến Thâm xoay người vào phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm bông băng và thuốc nước đi ra đưa cho cô: "Tự rửa đi."
Hạ Ngữ Băng nhận thuốc, trở về phòng cầm một bộ quần áo sạch: "Em tắm trước, ngày hôm qua cũng không kịp thay đồ, bẩn muốn chết."
"Ngày hôm em ngủ quá say, nên không gọi em dậy thay quần áo." Lâm Kiến Thâm nghiêng người nhường đường cho cô, suy nghĩ một lúc lại dặn dò: "Chú ý đừng để vết thương dính nước."
"Tối hôm qua trong lúc mơ màng hình như nghe có tiếng gió thổi, anh bay mang em về sao?"
Nghe câu hỏi của cô, Lâm Kiến Thâm gật đầu ngầm thừa nhận.
Hạ Ngữ Băng đi dép lẹt xẹt trên lối đi nhỏ vào phòng tắm ở lầu hai, nhớ tới cái gì, lại kéo cửa ra cười nói: "Đêm hôm đó cổ tay của em bị thương, anh liếm cho em một chút thì đã hết rồi, sao hôm qua lại không ban cho chút nước miếng rồng chứ?"
Mà nói xong mới phát giác là đã quá thân thiết rồi, trên mặt cô cũng có chút khô nóng, lại rụt đầu về, vừa vuốt mái tóc tán loạn vừa lẩm bẩm: "Coi như em chưa nói gì."
Đóng cửa một lát lại nghe được tiếng nói nho nhỏ của Lâm Kiến Thâm: "Bẩn muốn chết, có quỷ mới liếm." Tuy rằng giọng nói cực kỳ ghét bỏ, nhưng Hạ Ngữ Băng rõ ràng nghe thấy anh cười khi nói.
Hạ Ngữ Băng cũng cười, nhìn chiếc gương trong phòng tắm cởi quần áo. Chốc lát sau, cô kéo cửa thò đầu ra, nhìn chung quanh một hồi, nhìn thấy Lâm Kiến Thâm đứng ở hành lang trên cầu thang, mới yên lòng thở ra một hơi: "Anh, bây giờ không đi nữa chứ?"
Tất nhiên Lâm Kiến Thâm biết cô đang lo lắng cái gì, cố ý đùa cô: "Đi, đợi lát nữa sẽ đi, cũng không quay lại nữa."
Hai hàng lông mi của Hạ Ngữ Băng tiu nghỉu xuống, hừ nói: "Em vốn đang chuẩn bị quà cho anh đó, anh lại đi, vậy em sẽ đưa cho người đàn ông khác!"
Vừa nghe đến chữ quà thì hai tai Lâm Kiến Thâm đều dựng lên, một mực giả bộ không thèm để ý, dựa vào tay vịn cầu thang hỏi cô: "Quà gì?"
"Bí mật." Hạ Ngữ Băng cười hắc hắc, xoay người đóng cửa, một lúc sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước và tiếng hát khe khẽ.
Đến khi rửa mặt sạch sẽ đi ra, trong phòng đã không còn thân ảnh của Lâm Kiến Thâm. Hạ Ngữ Băng lo lắng anh đi thật, vừa lau tóc vừa xuống lầu, tìm anh khắp nơi.
Cuối cùng tìm thấy anh ở ven hàng rào tường vi bên ngoài vườn hoa. Lâm Kiến Thâm đang ở cùng với mấy người lớn tuổi, Hạ Ngữ Băng an tâm, cô ngồi trên thềm đá ngoài hành lang quan sát.
Khoảng cách hơi xa, tiếng ve ồn ào, cô chỉ mơ hồ nghe thấy ông Ba chống gậy quở trách anh: "... Đột nhiên lại đi xa nhà, để em cháu một người một xe trở về, xảy ra tai nạn xe cháu có biết hay không! Con trai sao lại làm việc không cẩn thận như vậy? Đưa em gái cháu về nhà cũng không lỡ mất bao nhiêu thời gian, sao có thể để cho một cô gái nhỏ chạy xe trong đêm chứ?"
Lâm Kiến Thâm như là học sinh nghe dạy bảo, cúi đầu, cũng không phản bác. Mãi đến khi ông Ba quở trách xong, anh nhét một xấp tiền vào tay chú Hai nói: "Chú nhận số tiền này, đi mua chiếc xe mới."
"Một chiếc xe điện hỏng sao nhiều tiền như vậy? Hơn nữa, em gái cháu đã bồi thường rồi, không cần cháu đưa nữa, cầm về đi." Chú Hai vỗ vỗ bờ vai của anh, phun một vòng khói nói sâu xa: "Đàn ông, gia đình là quan trọng nhất, trách nhiệm là quan trọng nhất, người nhà cực kỳ quan trọng, mặc kệ có chuyện gấp gì, đều không gấp bằng chuyện trong nhà."
"Cháu hiểu." Lâm Kiến Thâm trầm giọng gật đầu.
Đến khi anh nói chuyện xong với bọn họ thì tóc Hạ Ngữ Băng đều đã khô. Cô đặt khăn lên trên đầu gối, tay chống ra phía sau thềm đá ngửa đầu nhìn anh: "Bọn họ không biết chuyện thật sự xảy ra đêm hôm đó, cho nên mới nghĩ đến anh để em trở về một mình, gặp phải tai nạn xe."
"Tôi biết." Lâm Kiến Thâm tiện tay đóng cổng, đi trên mặt đất đầy bùn đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Ngữ Băng, cả người được bao phủ trong ánh mặt trời trong lành và ấm áp: "Hai người do Vương Uy phái tới đụng chúng ta thế nào rồi?"
Nhắc tới chuyện đêm đó, Hạ Ngữ Băng vẫn còn nghĩ đến là sợ, thấp giọng nói: "Một người té chết, một người điên rồi. Chắc là