Edit: Bạch Lan Tửu
Cả một vùng đất phủ tuyết ánh lên một màu xanh, bầu trời đêm ở phía chân trời cong thành một vòng cung xanh thẫm.
Lông tiểu tuyết yêu xù xù thành một cục, cơ hồ như hòa hợp một thể với tuyết trắng trên mặt đất, hai con mắt như hai chấm đem quay tròn chuyển loạn, như là một món đồ treo điện thoại đáng yêu. Chỉ là hiện tại tiểu yêu này đang sợ hãi, toàn thân rúc trong lòng bàn tay Lâm Kiến Thâm, thỉnh thoảng miệng sẽ nhả ra một luồng khói trắng.
Các cô gái nhỏ đều không có sức kháng cự đối với động vật nhỏ đáng yêu, không đến một giây Hạ Ngữ Băng đã giơ tay đầu hàng, trong mắt đều là vẻ mới lạ, duỗi tay sờ sờ tiểu tuyết yêu lại bị Lâm Kiến Thâm ngăn lại.
"Độ ấm của nó rất thấp, dùng tay trần chạm vào sẽ bị đông lạnh hỏng mất." Dưới ánh trăng, sợ tóc màu đen của Lâm Kiến Thâm chiết xạ ra từng đợt từng đợt ánh sáng bạc, cánh chim sau lưng nhẹ nhàng khép lại, có ánh vàng uyển chuyển lưu động.
Hạ Ngữ Băng móc bao tay từ trong túi ra đeo vào, nhẹ nhàng sờ sờ tiểu tuyết yêu lông xù. Lần đầu tiên tiểu tuyết yêu bị con người động vào, có hơi sợ người lạ, phun ra một làn sương khói màu trắng, thân thể vốn tròn xoe lại dường như bay hơi mà nhỏ đi không ít. Mặc dù là có bao tay, Hạ Ngữ Băng vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh từ đầu ngón tay lan tràn, tuy rằng hình thể của yêu quái này rất nhỏ, nhưng hiệu quả làm lạnh có thể so với một cái tủ lạnh lớn.
Hạ Ngữ Băng thu lại ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng, tháo bao tay xuống, hà hơi, xoa xoa tay, nói với Lâm Kiến Thâm: "Được rồi, phóng sinh cho nó đi, thật quá đáng thương."
Lâm Kiến Thâm vẫn luôn quan sát biểu tình của cô một cách thật cẩn thận, nghe vậy thì nghiêng nghiêng đầu, thử hỏi: "Em không giận nữa sao?"
Hạ Ngữ Băng "hừ" một tiếng, nhướng lông mày nói; "Tạm thời giữ lại, về sau đừng làm em sợ như vậy, trái tim nho nhỏ nào có thể chịu được anh giày vò như vậy đây."
Lâm Kiến Thâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trịnh trong đáp ứng: "Được."
Hạ Ngữ Băng ngoéo một ngón tay anh, nói: "Đi thôi, về nhà ngủ."
"Tôi muốn ngủ cùng em." Lâm Kiến Thâm trở tay, nắm ngược lại tay cô, hỏi: "Có thể không?"
Hạ Ngữ Băng híp mắt, thở ra một làn khói trắng: "Đại khái là có thể đi."
Không thể không nói, buổi tối ôm thân thể cực nóng của đại yêu quái đi ngủ quả thật rất thoải mái, một đêm không mộng mị.
Sau hai mươi tháng chạp, trong thôn bắt đầu mổ heo làm lễ tế, việc giết súc vật để tế lễ của thôn Linh Khê có một truyền thống, đó là cần phải giết trước hừng đông, Lâm Kiến Thâm là thanh niên có sức lao động hiếm hoi trong làng, đã liên tục bốn năm ngày nay phải bò dậy từ trong ổ chăn lúc rạng sáng, giúp đỡ các ông và các bác chú giết gia súc.
Ông Ba là nhà cuối cùng giết heo tế, rạng sáng, chưa đến năm giờ, Lâm Kiến Thâm nhẹ chân nhẹ tay sốc chăn lên rồi xuống giường, lại thay Hạ Ngữ Băng đang ngủ say vén góc chăn, lúc này mới phủ thêm quần áo ấm rồi sờ soạng ra ngoài, ai ngờ vừa mới mở cửa phòng ngủ, Hạ Ngữ Băng liền bừng tỉnh, dụi dụi đôi mắt, đứng dậy: "Hôm nay lại cần đi giúp đỡ à?"
"Ừ, một nhà cuối cùng." Lâm Kiến Thâm lại vòng ngược lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, thấp giọng an ủi: "Trời còn chưa sáng, em ngủ thêm một lát, sáng sớm không cần làm bữa sáng, chúng ta đến nhà ông Ba ăn đồ ăn giết heo."
"Nhớ mua mấy cân thịt ba chỉ, đến lúc đó chúng ta xông ít thịt khô lạp xưởng, đưa đến Hàng Châu tặng cho ba em ăn tết." Hạ Ngữ Băng mơ mơ màng màng nói, lại như không xương lùi vào trong ổ chăn ấm áp, nghiêng người ngủ tiếp.
Một lát sau, chờ đến khi Hạ Ngữ Băng hoàn toàn ngủ say, Lâm Kiến Thâm mới thong thả đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa xuống lầu.
Thôn xóm cổ xưa giữa núi rừng yên tĩnh, đã có mấy cái đèn lồng mơ hồ sáng lên, nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy chó sủa, khiến cho non nước nơi này thêm vài phần không khí cuối năm.
Thịt mới vừa mổ còn nóng hổi, nhân lúc còn nóng thái mỏng làm canh thịt, chỉ cần thêm ít muối và gia vị tỏi lá, canh thịt đã thơm ngọt non mềm vô cùng. Hạ Ngữ Băng ăn đồ ăn giết heo đã vài ngày, béo lên ba bốn cân, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy Collagen, nhìn càng có vẻ hồng nhuận đáng yêu, đến Hạ Tông Trạch cũng khen khí hậu thôn Linh Khê quả là dưỡng người.
Tất niên là thời điểm bận rộn nhất năm, sự bận rộn này không phải vất vả mà là hạnh phúc. Người già trong thôn đều mong con cháu trở về đoàn viên, từng nhà giết gà cúng heo, thật náo nhiệt. Nếu nói việc giết heo tế lễ là việc của cánh đàn ông thì giã bánh dày lại là nơi để phụ nữ tụ họp.
Thôn Linh Khê rất đoàn kết, mặc kệ là nhà ai giã bánh dày thì những nhà khác cũng sẽ cử một hai người có thể lao động qua giúp đỡ, đàn ông thì nâng chày gỗ giã bánh dày, còn phụ nữ thì ngồi trên ghế dài ở phòng lớn giúp in hoa lên bánh dày nóng hổi, trong lúc nhất thời đàn ông thì hò hét, phụ nữ thì buôn chuyện cười đùa, giao hòa cùng một chỗ, vô cùng có ý vị.
Hạ Ngữ Băng kẹp giữa một nhóm các chị các thím, nghe một đám người đi làm ăn ở khắp nơi trở về, nói đủ loại khẩu âm trời nam đất bắc, nhất thời có chút hồi hộp mới mẻ, rất nhiều lần đã quên lau khuôn in hoa, làm hại bánh dày dính trên khuôn in, làm sao cũng không moi ra được.
"Rải ít bột mì nha Tiểu Hạ, sau lại dùng tăm xỉa răng khều gạo nếp ở các khe ra, bôi một tầng mỡ heo lên là được." Thím Hai ngồi bên cạnh đẩy khuôn đúc của mình cho Hạ Ngữ Băng, lại lấy khuôn đúc dính đầy gạo nếp đến trước mặt mình rồi rửa sạch, cười sang sảng với Hạ Ngữ Băng: "Chưa trải qua cuộc sống như thế này nhỉ?"
"Phải ạ, lần đầu tiên nặn bánh dày." Hạ Ngữ Băng lại lần nữa cầm lấy cục bánh nóng hổi, lăn qua một vòng bột mì, sau đó nhân lúc còn nóng bỏ vào trong khuôn in rồi ấn đều tay, cái này thành công rồi, một cái bánh dày in hoa tròn tròn hoàn mỹ ra đời.
"Trước lạ sau quen, cô xem, bánh dày mà tiểu Hạ nhà chúng ta làm ra thật đẹp! Rõ ràng như là được máy móc làm ra vậy!" Thím Hai cầm lấy bánh dày Hạ Ngữ Băng làm ra khoe một vòng, tấm tắc khen.
Lúc này ánh mắt mọi người đều dừng trên người Hạ Ngữ Băng, có một chị gái tóc xoăn gợn sóng vừa in hoa lên bánh vừa làm mặt quỷ về phía Lâm Kiến Thâm đang giã bánh dày bên ngoài, cố ý trêu chọc nói: "Tiểu Hạ, rốt cuộc thì em và Lâm Kiến Thâm là quan hệ anh trai em gái hay là quan hệ bạn trai bạn gái đây?"
Hạ Ngữ