Edit: Bạch lan Tửu.
Sáng sớm, Hạ Ngữ Băng mặc áo bông, đứng ở trước bồn rửa mặt súc miệng, liền thấy Lâm Kiến Thâm để trần nửa thân trên, tinh thần phấn chấn mà đi tới, cánh tay lấy tư thế cong nửa vòng mà lướt qua bên người cô, cầm lấy cốc súc miệng, đứng bên cạnh cô nặn kem đánh răng.
Phòng vệ sinh ở nhà cũ có hơi nhỏ, hai người đứng thì quá chật, cánh tay chạm phải cánh tay, nhiệt độ xuyên thấu qua vải vóc truyền đến gợi lên hồi ức về những chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh đêm qua. Gương mặt Hạ Ngữ Băng nóng lên, dùng khuỷu tay chọc chọc ngực Lâm Kiến Thâm, cầm bàn chải dính đầy bọt kem đánh răng, hung hăng nói: "Ây dô, anh tránh ra!"
Cô hơi thẹn thùng, ngoài mạnh trong yếu, Lâm Kiến Thâm cũng không giận, chỉ lui về phía sau một bước, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sung sướng, nói nhỏ bên tai cô: "Đêm qua thật thoải mái, lúc em nắm lấy..."
"Lâm Kiến Thâm, anh đừng nói nữa!" Hạ Ngữ Băng suýt thì phát nổ ngay tại chỗ.
Đừng nói đến thẹn thùng xấu hổ với đồ con rồng kia, có lẽ bởi vì anh là yêu quái, có rất nhiều quan niệm không ảnh hưởng được đến anh, căn bản là không hiểu được cái gì gọi là nội liễm và thẹn thùng, thoải mái thì là thoải mái, sảng khoái thì là sảng khoái, không có gì mà không thể nói ra miệng được. Nhưng mà khi anh dùng cái giọng tràn đầy sung sướng thỏa mãn nói nhỏ về đề tài mang tính sắc dục, Hạ Ngữ Băng luôn không thể khống chế mà tê dại cả người, cảm thấy một cơn gió thẹn thùng thật lớn thổi quét qua, khiến cô muốn đánh người, muốn chia tay, muốn ném cái tên khốn kiếp không tự biết mất mặt này ra ngoài cửa!
Lâm Kiến Thâm bắt đầu yên lặng đánh răng, vừa đánh răng vừa nghiêng mắt nhìn cô, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt dần dần lan tràn.
Hạ Ngữ Băng lập tức hết giận, dạy bảo anh: "Về sau, chuyện của chúng ta không thể tùy tiện nói ra ngoài, rất mất mặt, biết không?"
"Vì sao?" Lâm Kiến Thâm phun hết bọt trong miệng, đúng lý hợp tình mà nói: "Chúng ta lại không hề làm chuyện xấu."
"Đêm qua, anh chính là làm chuyện xấu với em."
"Rõ ràng là em làm với tôi..."
"Im miệng!" Hạ Ngữ Băng trừng anh, không có chút tự tin nào mà phản bác: "Còn không phải do uống uống say rồi cuốn lấy em, em mới... cái kia."
Lâm Kiến Thâm ngửa cổ "ọc ọc ọc ọc" súc miệng, phun hết nước trong miệng, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Tôi biết rồi, về sau sẽ lén lút làm chuyện xấu, không nói ra ngoài."
Hạ Ngữ Băng thoải mái cả người, móng vuốt không thành thật mà vuốt ve cơ bụng của anh một phen, rì rầm: "Vậy mới ngoan. Thường ngày anh làm anh trai, nể mặt anh đã chăm sóc em, em nghe lời anh, nhưng mà đã nói chuyện yêu đương thì anh phải nghe em."
Vừa dứt lời, Lâm Kiến Thâm chợt cúi đầu mổ một cái trên môi cô.
"Anh làm gì vậy hử?" Hạ Ngữ Băng che miệng, lui về phía sau một bước, lưng dán lên gạch men sứ lạnh lẽo.
"Sau khi đánh răng thì hôn chào buổi sáng." Lâm Kiến Thâm bắt lấy cổ tay cô, để lên tường gạch men, người hơi nghiêng về phía trước, học một suy ra ba: "Là em dạy tôi."
Cũng không biết là ai chủ động trước, môi lưỡi hai người rất nhanh đã kề cận bên nhau, trao đổi một nụ hôn vị bạc hà. Thân thể dựa sát, môi lưỡi dây dưa, trong lúc kích động đụng phải đồ rửa mặt trên kệ kính, loảng xoảng một tiếng rơi hết trên mặt đất, nhưng cũng không ai có lòng đi dọn dẹp mấy thứ đó.
Mèo già đã đói bụng cả đêm lại không được ăn cá kho đứng ở đầu cầu thang lầu hai đi lại mấy vòng, xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy hai thân ảnh đang quấn quýt, "meo meo ngao ngao" đi cào cửa, lại bị một tiếng loảng xoảng ngăn lại ngoài cửa, tức giận đến mức râu cũng cuộn lại.
Sau trận tuyết đầu mùa là thời gian thích hợp nhất để đi đào măng mùa đông.
Lâm Kiến Thâm nói, măng mùa đông không nhô ra khỏi mặt đất, nếu không đào ra sớm thì sẽ thối rữa ngay trong lòng đất. Vì không lãng phí tài nguyên, đến cuối năm, người trong thôn đều sẽ lên núi đào một ít măng mùa đông mang về cất trữ, dùng để nấu canh và xào thịt bò đều cực kỳ ngon.
Lâm Kiến Thâm mang giày đi mưa, vác cuốc lên núi đào măng, việc đào măng cũng cần có chút kỹ xảo, cần phải quan sát độ cao của cây trúc và hướng của mầm trúc, nếu là người không có kinh nghiệm cho dù đào cả nửa ngày cũng không thu hoạch được bao nhiêu. Cái kiểu dựa núi núi đổ như Hạ Ngữ Băng căn bản là không giúp được gì, dứt khoát cầm camera quay phim bên dòng suối, giữa rừng núi màu xanh điểm xuyết tuyết đọng loang lổ, kết hợp với dòng nước lạnh lẽo, thật giống như một bức quốc họa đậm nhạt vừa đủ.
Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt[1], giữa rừng trúc mênh mông có thể nghe được tiếng cuốc của Lâm Kiến Thâm bổ vào trong đất, khiến lòng người thật an bình.
[1] Trích trong tác phẩm Giang Tuyết của tác giả Liễu Tông Nguyên - thời Đường.
Hạ Ngữ Băng cầm camera đi khắp nơi tìm góc độ quay chụp tốt nhất, lúc màn hình đảo qua đường cái nơi cuối cây cầu đá lại phát hiện vốn không có ai bỗng có thêm một ông lão đang vác nặng đi về phía trước.
Ông lão kia râu tóc bạc phơ, quần áo tả tơi, không nhìn ra được màu sắc nguyên bản, để chân trần mà bước đi trên đường đầy tuyết đọng chưa tan hết, bao bố trên lưng ép ông cụ phải cong eo, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Là một ông cụ đi lượm nhặt đồ?
Đang suy nghĩ, chân lão nhân gia đã trượt một cái, "ui da" một tiếng rồi té ngã trên mặt đất, bao bố trên lưng cũng rơi xuống đất, vãi ra một đống đồ vật màu vàng vàng.
Người già là tuyệt đối không được để ngã, ở thôn Linh Khê Hạ Ngữ Băng rất được các ông các bà chăm sóc nên không thể nhìn nhất chính là người già chịu khổ. Cô vội cất camera, đạp lên đường nhỏ đọng đầy tuyết đi về phía đường lớn, thở hồng hộc hỏi: "Ông ơi, ông không sao chứ ạ?"
Ông lão kia nâng mắt lên, Hạ Ngữ Băng mới phát hiện dưới đầu tóc xơ xác là một đôi con ngươi vẩn đục màu xanh biếc, thân hình cũng quá mức gầy gò, quả thực chính là một lớp da bao lấy xương cốt... Dáng vẻ kỳ quái này cũng thật giống một cái cây khô mất nước.
Tay Hạ Ngữ Băng đưa ra hơi khựng lại, cô hơi hoài nghi, ông lão kỳ quái trước mặt cô đây có phải là một yêu quái hay không.
Tầm mắt cô dừng trên bao bố rơi xuống, miệng bao mở ra, lộ ra một ít bùn đất màu vàng... Hẳn là một yêu quái đi, nếu là một ông lão bình thường, ai sẽ ở vào ngày mùa đông cõng một bao đất lên núi đây?
Ông cụ dùng đôi mắt vẩn đục màu xanh lục nhìn Hạ Ngữ Băng, chòm râu lộn