Buổi tối nằm trên giường trong màn đêm tĩnh mịch, Du Uyên Nhi ôm chăn mãi không ngủ được, cứ mãi nhớ về việc Khang Bất Dịch đã chủ động muốn tham gia hoạt động cùng cô, cô đã sớm biết tuy anh hay tỏ ra phũ phàng nhưng vẫn rất để ý đến cô, điều đó có nghĩa... anh thích cô? Nhưng tại sao anh không tự miệng thừa nhận?
Đêm ngủ muộn sáng lại phải dậy sớm, Du Uyên Nhi ngáp ngắn ngáp dài vẫn chưa tỉnh ngủ. Ái Ái nhìn thấy động tác chậm chạp của Du Uyên Nhi liền đoán được nguyên nhân hôm qua được nghe kể, cô lắc đầu ngán ngẩm không hiểu vì sao cô bạn này của cô lại càng ngày càng si mê Khang Bất Dịch.
Dưới sân huấn luyện, chạy bền xong Lý Vũ Hàn thở dốc đến chổ Khang Bất Dịch đã chạy xong từ sớm, anh ngồi xuống hít thở, đợi hô hấp bình thường trở lại mới lên tiếng phàn nàn: “Bất Dịch, mày có biết khi nãy Ái Ái nói gì về Uyên Nhi không?”
Nhắc đến Du Uyên Nhi đôi mày Khang Bất Dịch tự động nhướng nhẹ chờ đợi: “Nói gì?”
Lý Vũ Hàn thẳng lưng hắng giọng, dùng giọng điệu của Ái Ái thuật lại: “Vũ Hàn, Khang Bất Dịch trước đây có kinh nghiệm lừa gạt con gái nhà lành lắm à? Bây giờ mỗi khi cậu ta thở thôi thì Uyên Nhi nhà tôi đã thấy cậu ta ngầu rồi, trông cậu phong lưu như vậy mà chưa lừa được cô gái nào giống như Khang Bất Dịch nhỉ?”
Nghe đến Du Uyên Nhi thấy Khang Bất Dịch thở thôi đã thấy ngầu thì vế sau không còn lọt vào lỗ tai anh chữ nào, đầu anh hơi cúi, khóe môi cũng nhếch lên, cô bạn gái này của anh quả có mắt nhìn người.
Lúc Du Uyên Nhi chạy bền xong trở về hàng ngũ, lúc vô tình chạm mắt Khang Bất Dịch cô lãng đi rất nhanh, anh cũng nhận ra điều kỳ lạ đó, đổi lại là bình thường cô đã len lén tủm tỉm mỉm cười ngại ngùng. Đối diện với sự bất thường của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch không vội hành động chỉ âm thầm quan sát thêm.
Ngồi xuống đất nghỉ mệt, Du Uyên Nhi thở dài một hơi ão não, trong lòng qua nay vẫn cảm thấy có chút mất mát, kể từ lúc cô nói anh cũng thích cô đến tận sáng nay cô cũng không nhận được hồi âm nào của anh, cho dù một hành động thể hiện tình cảm rất nhỏ cũng không có, điều đó khiến cô cảm thấy mình của chiều qua đang ảo tưởng sức mạnh, nghĩ đến cô càng thêm mất mặt.
“Uyên Nhi” Điền Văn từ chổ Hà Quân đi đến ngồi bệt xuống, mong đợi hỏi: “Mình nghe nói cậu cũng được tham gia hoạt động rồi à?”
Du Uyên Nhi ừm một tiếng, gật đầu.
“Từ ngày mai chúng ta sẽ được huấn luyện bài tập riêng để chuẩn bị, từ lúc thi đấu tới giờ lúc nào mình cũng áy náy” Biểu cảm của Điền Văn chuyển từ vui sang ũ rũ.
“Cậu đừng nghĩ nhiều, ai có khả năng thì người đó thắng là lẽ đương nhiên, vả lại mình cũng tự lượng được sức, giành được hạng hai chắc chắn do mọi người nhường rồi” Du Uyên Nhi thật lòng chia sẻ.
Điền Văn tươi cười gật gù.
Trư Mỹ Nhân cùng Ái Ái ngồi bên còn lại của Du Uyên Nhi, cả hai chụm đầu vào nhau thì thầm, Trư Mỹ Nhân đưa mắt về phía Điền Văn nói nhỏ: “Rốt cuộc đây là nữ phụ đáng thương hay nữ phụ đáng ghét thế? Nhìn Điền Văn cũng không giống người xấu, hay tại cậu ta diễn giỏi?”
Ái Ái lắc đầu miễn bình luận, chốt hạ một