Buổi tối tập trung tại sân ăn uống hát hò chia tay, quân phục không còn mặc, những ngày tập luyện cực khổ cũng kết thúc. Kể từ ngày mai trở đi, nơi chất chứa kỷ niệm một tháng bên nhau ngày lẫn đêm cũng sẽ khép lại, trả tất cả về với cuộc sống của riêng mình.
Sau này, mỗi người một lối riêng, kỷ niệm một tháng cùng khóc cùng cười vẫn tồn tại mãi ở đó...
Trong lúc mọi người cùng nhau chơi đùa dưới sân, Du Uyên Nhi cầm theo hai chai nước ngọt trở lên phòng ký túc, Điền Văn bị lăn xuống vực cũng chẳng xay xát nhiều nhưng lại bị bầm tím ở eo do cú đá của Khang Bất Dịch.
Trong phòng ký túc xá chỉ còn mỗi mình Điền Văn đang dưỡng thương, Du Uyên Nhi mang nước ngọt đến đưa, ngồi xuống ở giường đối diện trầm lặng vài giây.
“Điền Văn, mình... có phải mình đã làm gì có lỗi với cậu mà mình không nhận ra không?”
Những ngón tay cầm nước ngọt của Điền Văn bất giác co siết lại, cúi đầu xấu hổ với những gì bản thân đã gây ra, cô lắc đầu phủ nhận ý của Du Uyên Nhi, thành thật nói: “Xin lỗi Uyên Nhi, đều do mình, hôm được Bất Dịch ra mặt trước những tên nam sinh quấy rối, mình đã nảy sinh cảm tình với cậu ấy. Mình thừa nhận trước đây rất sợ Bất Dịch nhưng từng ngày thấy cậu ấy trở nên điềm tĩnh nghĩ cho người khác, mình lại không thể cầm lòng... xin lỗi cậu”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Du Uyên Nhi, thực sự mà nói ở độ tuổi này Khang Bất Dịch thuộc kiểu nam sinh vô tình dễ gieo rắc cho nữ sinh những ý nghĩ về chuyện tình cảm, thậm chí ngoại hình đã chiếm đến bảy mươi phần trăm, từ lúc Khang Bất Dịch khống chế được hành động không tùy tiện đánh người và hòa nhập với mọi người thì số lượng nữ sinh thích anh lập tức tăng lên đếm không xuể.
Việc Điền Văn rung động Khang Bất Dịch có lẽ cũng không bất ngờ đối với Du Uyên Nhi, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ sẽ nhường anh cho Điền Văn, càng không có ý định lấy anh ra để cùng Điền Văn cạnh tranh công bằng. Khang Bất Dịch là mối tình đầu, là người Du Uyên Nhi thích nhất cho đến hiện tại, khó khăn lắm cô mới có thể cùng anh trở thành một đôi, cô tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Du Uyên Nhi mỉm cười không rõ vui buồn, mang tâm tư ra bộc bạch: “Điền Văn, mình hiểu, mình cũng giống như cậu, có lẽ vì là con gái nên khi có một người con trai đứng ra bảo vệ mình thì người đó liền tỏa ra hào quang, mình đã mất bốn năm, bốn năm để được ở bên người mình thích, người từng bảo vệ mình đến mức khiến bản thân bị thương, vì vậy xin lỗi cậu, những thứ khác mình có thể nhường cho cậu, riêng Bất Dịch sẽ không bao giờ”
Bất kỳ ai trong lớp cũng biết Du Uyên Nhi là một cô gái không bao giờ biết nổi giận, tốt bụng đến mức không có Ái Ái thì cô chắc chắn đã bị ức hiếp, nhưng đối diện với Điền Văn lúc này là một Du Uyên Nhi khác hẳn với bình thường, từ nét mặt đến giọng nói đều cứng rắn đến mức khiến người khác phải nhìn cô bằng một con mắt khác.
Điền Văn là một kẻ hiếu thắng, bởi nên khi thích Khang Bất Dịch liền nghĩ mình có thể giành được anh bởi điều kiện của cô gái này hơn hẳn Du Uyên Nhi, nhưng anh chưa một lần ngoái đầu nhìn Điền Văn lấy một lần khiến cô ta sinh ra ghen tức muốn hãm hại Du Uyên Nhi để hả dạ, cuối cùng để rồi bị gậy ông đập lưng ông, nghiêm trọng hơn là đã chọc giận đến mức giới hạn của Khang Bất Dịch. Giờ đây có cho Điền Văn tiền, cô ta cũng chẳng dám tiếp tục thích Khang Bất Dịch hay nghĩ cách hại Du Uyên