Trên đường đến nhà xe cơn giận trong Khang Bất Dịch cũng đã vơi dần, Du Uyên Nhi nghiêm túc suy nghĩ xem phải làm cách nào để điều chỉnh lại tính tình nóng nảy của anh, tiếp đó là làm sao để anh và mẹ anh có thể ngồi xuống cùng nhau nói rõ hết tâm tư giấu kín.
Đang không tập trung, ngay khi Khang Bất Dịch vừa buông tay khỏi nón bảo hiểm vừa đội cho Du Uyên Nhi làm cô mất thăng bằng suýt nữa bật ngửa ra sau, may mắn nhờ anh nhanh tay chộp tay cô giữ lại, còn tặng kèm cho cô một nụ cười chọc quê.
Du Uyên Nhi để ý mỗi khi Khang Bất Dịch trêu được cô sẽ rất vui vẻ, vậy cứ lấy đây làm đà tiến lên, từ từ lấy lòng anh sau đó dần dần thay đổi tính nóng nảy của anh.
Lâu rồi mới được ngồi sau xe Khang Bất Dịch chở, so với việc ngồi xe hơi của anh trai thì Du Uyên Nhi vẫn thích được cùng người mình thích dầm mưa đội nắng.
Về đến cổng nhà, bố Du Uyên Nhi đang ngồi đánh cờ, mẹ cô đang tán dốc cùng những người phụ nữ khác, vừa thấy xe của Khang Bất Dịch, cả hai ngạc nhiên bật dậy vội vàng đi đến, khiến cho hàng xóm cũng phải chú ý.
Du Uyên Nhi được Khang Bất Dịch tháo nón ra, cô vừa định xoay người mở cửa cổng thì bố mẹ cô bỗng từ đâu chạy tới tay bắt mặt mừng cùng Khang Bất Dịch, vài giây sau hàng xóm năm sáu người cũng kéo đến vây quanh.
"Giới thiệu với mấy anh chị, đây là con rể tương lai của tôi, vừa đẹp trai vừa ngầu nữa đúng không?"
Sau màn giới thiệu đầu tự hào của mẹ Du Uyên Nhi là những tiếng trầm trồ cảm thán của hàng xóm. Du Uyên Nhi bám cửa cổng, ngơ ngác không tin đây là sự thật, nhất là phản ứng của bố mẹ cô khi thấy anh, đáng lẽ cả hai người họ phải giận anh vì anh từng làm cô buồn mới đúng chứ?
Trong lúc vào nhà, Du Uyên Nhi đi phía trước loáng thoáng nghe được tiếng mẹ cô thì thầm với bố cô: "Hên quá, chưa bị hụt đứa con rể"
Vừa vào đến cửa nhà thì Du Hiên Hạo cũng về tới, mọi người ngồi ở phòng khách trò chuyện. Dù sao trước đó Du Uyên Nhi vì Khang Bất Dịch mà đau buồn, bố mẹ cô cũng phải chí ít đòi chút công bằng cho con gái.
Sau khi nghe Khang Bất Dịch trình bày đầu đuôi sự việc, bố mẹ Du Uyên Nhi bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ quay qua chỉ trích cô thiếu kiên nhẫn, không chịu nghe anh giải thích đã nói lời chia tay.
Du Uyên Nhi nhìn bố mẹ bênh vực Khang Bất Dịch ra mặt, cô thẫn thờ nhìn qua Du Hiên Hạo mong mỏi chút thương cảm, nào ngờ anh chỉ nhếch môi cười như đoán trước được ngày hôm nay sẽ xảy ra.
Đang nói chuyện hăng say, mẹ Du đột ngột chuyển chủ đề không hề dự báo trước: "Lúc nãy mẹ Kiến Thông có hỏi khi nào làm tiệc mừng Hiên Hạo về nước, tối nay tổ chức luôn có được không? Chúng ta ra ngoài ăn, sẵn tiện mừng Bất Dịch với Uyên Nhi làm lành, tụi con thấy thế nào?"
"Hai nhà thôi sao ạ, có ai nữa không?"
Du Hiên Hạo vừa hỏi xong, Du Uyên Nhi liền lườm anh gằng giọng: "Anh muốn ai?"
"Anh... anh... không có" Du Hiên Hạo đổ mồ hôi lạnh, run rẩy lắp bắp.
"À, con muốn hỏi Kiều An sao? Chắc có đó" Mẹ Du sực nhớ ra liền nói thêm vào.
"Con không đi" Du Uyên Nhi giận dỗi đứng dậy bỏ một mạch lên lầu.
Cả Khang Bất Dịch lẫn bố mẹ Du đều không hiểu chuyện gì, Du Hiên Hạo bỗng lôi kéo Khang Bất Dịch ra sau hè nói chuyện. Quan sát kỹ lưỡng không có ai mới lên tiếng đưa ra thỏa thuận: