Tiệc tụ tập bạn bè đầu năm của Khang Bất Di ngoài Du Hiên Hạo còn có Hà Quân và hai ba người bạn cũ thân thiết.
Trên bàn ăn bày đủ các món, chủ yếu chỉ toàn đàn ông nên uống bia, riêng Du Uyên Nhi và Kim Mỹ uống nước ngọt. Khang Bất Dịch cầm chai bia định rót vào ly của mình, Du Uyên Nhi nóng vội muốn cản anh nên vô tình cao giọng hỏi: “Làm gì?”
Không khí bỗng rơi vào yên lặng, mọi ánh mắt đổ về phía Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi dõi theo tình hình. Du Uyên Nhi nghiêm mặt nhìn Khang Bất Dịch, anh đành phải đặt chai bia xuống, lấy nửa lon nước ngọt của cô rót vào ly mình.
Du Hiên Hạo và vợ chồng Khang Bất Di khẽ cười ẩn ý, người thì vui vì em gái mình có uy quyền, người thì vui bởi em trai nổi loạn của mình đã có người khống chế.
Trong lúc cùng nhau trò chuyện, Hà Quân kể từ hôm lễ cưới Khang Bất Di mới gặp lại Du Uyên Nhi, nhân lần gặp mặt này hỏi thăm: “Uyên Nhi, ở trường vẫn ổn không?”
“Dạ tốt lắm” Du Uyên Nhi gật đầu, không quên bổ sung: “Ái Ái hẹn hò anh Hạo, Mỹ Nhân vẫn chưa thích ai”
Thấy Hà Quân cười ngại, Du Hiên Hạo bật cười vỗ vỗ vai anh, tốt bụng nói: “Thích thì tiến tới đi, em gái tôi sẽ làm mai cho cậu, không cần lo”
Hà Quân cười không đáp, không ngờ ngày đó anh lấy Trư Mỹ Nhân làm lý do để che giấu tình cảm dành cho Du Uyên Nhi, đến cuối cùng người được ghép cùng anh lại là cô gái anh từng lấy làm bức bình phong, đây có lẽ là nhân quả mà anh phải nhận.
Nhắc đến Ái Ái, Du Hiên Hạo giây trước giây sau liền thở dài, lôi điện thoại trong túi ra kiểm tra, miệng càu nhàu: “Bốn tiếng rồi chẳng có nổi một tin nhắn, bận gì cũng phải nhớ bản thân có bạn trai chứ”
Du Uyên Nhi thương thay cho Ái Ái, thẳng thừng chê bai Du Hiên Hạo: “Anh, cứ cách một chút anh lại gọi điện nhắn tin, Ái Ái không chê anh phiền sao? Em nhìn thôi đã thấy anh phiền rồi”
Du Hiên Hạo cười lạnh lên mặt, hống hách chỉ sang Khang Bất Dịch, cố tình hỏi: “Bất Dịch, nếu một ngày không gặp cậu gọi điện nhắn tin cho em gái tôi bao nhiêu lần?”
Khang Bất Dịch im lặng không đáp, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên, Du Uyên Nhi lên tiếng trả lời thay: “Là em chủ động gọi điện cho cậu ấy”
“Cái gì?” Du Hiên Hạo bức xúc lên giọng, quay ngược sang chỉ trích Khang Bất Dịch: “Cậu có phải đàn ông con trai không vậy? Để con gái nhà người ta chủ động trước?”
“Đâu có sao, là em theo đuổi cậu ấy trước mà” Du Uyên Nhi thành thật chen lời vào.
Du Hiên Hạo kinh ngạc trợn tròn mắt, khẽ thì thầm nhỏ mắng: “Sao em mất giá quá vậy hả?”
“Sao lúc trước anh nói thích cái gì phải giành cho bằng được, không giành được thì bảo anh ra giành giúp, bây giờ chê em mất giá là thế nào?” Du Uyên Nhi ngơ ngác không rõ mình đã làm sai điểm nào lại khiến Du Hiên Hạo không hài lòng ra mặt thế kia.
“Bà cô của tôi ơi, chuyện tình cảm đương nhiên là khác, chuyện chủ động phải để con trai làm, có ai con gái lại hạ mình thế kia không? Ngốc quá đi” Du Hiên Hạo thì thầm nghiêm túc trách mắng.
“Vậy... giờ em phải làm gì đây?” Du Uyên Nhi bị Du Hiên Hạo tẩy não, trong cô giờ đây cảm thấy lời anh trai cô nói cũng rất có lý.
“Chia tay đi, để Bất Dịch theo đuổi ngược lại em”
Du Hiên Hạo vừa dứt lời, Khang Bất Dịch liền đứng lên kéo Du Uyên Nhi qua chổ