Thời gian quen biết Khang Bất Dịch không ít nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện Du Uyên Nhi chưa biết về anh, thậm chí anh cũng chưa từng chủ động kể cho cô nghe về những chuyện trong quá khứ của anh. Có thể vì chưa đến lúc, cũng có thể anh không muốn nhắc đến mảng ký ức mang màu đau buồn.
Kể từ lúc quyết định ở bên cạnh Khang Bất Dịch, điều mà Du Uyên Nhi luôn muốn làm nhất chính là có thể khiến anh trở lại như trước kia, trở lại một người dịu dàng sống tình cảm, không phải một người lạnh lùng bất cần như hiện tại.
Có lẽ, ngay chính bản thân Du Uyên Nhi không biết rằng, ngay từ nhỏ Khang Bất Dịch đã không phải một người giống như anh trai nhỏ cô từng gặp, tính cách anh đã sớm có sự bốc đồng và nổi loạn, chỉ là năm đó gặp được cô, anh mới hành xử một cách khác biệt, nhưng cũng chính vì sự khác biệt đó vô tình khiến cô lầm tưởng anh vốn là một người ấm áp.
Vừa xoay người định trở vào nhà, Du Uyên Nhi giật nảy mình khi Khang Bất Dịch đã đứng sau lưng cô từ khi nào, vừa qua cơn hoảng hốt vẫn chưa bình tĩnh lại, cô ôm tim thở dốc như vừa thấy ma.
“Làm chuyện xấu nên hổ thẹn à?” Khang Bất Dịch dựa người vào tường, khoanh tay trước ngực lãnh đạm hỏi.
“Không có”
Du Uyên Nhi phủ nhận rồi lập tức bỏ chạy, lúc ngang qua người Khang Bất Dịch bất ngờ bị anh vòng tay trước cổ cô kéo ngược lại. Khang Bất Dịch kẹp cổ Du Uyên Nhi xoay cô áp lưng vào ngực anh, anh đưa tay cướp lấy điện thoại trong tay cô.
Điện thoại Du Uyên Nhi vừa rơi vào tay Khang Bất Dịch, cô hoảng loạn vùng vẫy giành lại, kích động hét lớn: “Không được! Xin cậu đó! Đừng!”
Khang Bất Dịch giơ điện thoại lên cao thì Du Uyên Nhi đã không thể với tới, anh vừa mở màn hình lên thì va ngay vào mắt là ảnh chụp màn hình lúc cùng nhau gọi điện videocall tối qua, anh khẽ nhếch môi cười trước sự si mê của cô dành cho anh.
Thấy được ảnh mình là nền điện thoại của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch cũng không còn nghi ngờ trả điện thoại lại cho cô, nhưng cô lúc này đã bày ra đôi má bánh bao ủy khuất lẫn xấu hổ đến đỏ mặt, giật lấy điện thoại trong tay anh giấu ra sau lưng.
Khang Bất Dịch chăm chú dõi theo từng nét mặt của Du Uyên Nhi, chợt bật cười rạng rỡ. Dường như từng ngày trôi qua Khang Bất Dịch lại nhận ra vị trí của anh trong trái tim Du Uyên Nhi ngày một lớn lên.
Tám giờ hơn bữa tiệc kết thúc, do phải lái xe nên không ai uống nhiều, chủ yếu là trò chuyện nhắc lại chuyện xưa.
Du Uyên Nhi đang ở sân sau cùng Khang Bất Dịch, Du Hiên Hạo định gọi cô về thì Khang Bất Di bỗng lên tiếng ngăn lại: “Hạo, dù sao cũng là lễ tết, cậu để em gái cậu ở nhà tôi chơi muộn một chút nhé?”
Du Hiên Hạo dùng vẻ mặt hoài nghi dò xét, Khang Bất Di cười khổ hiểu ý liền giải thích: “Cậu không tin tôi cũng phải tin vợ tôi chứ”
“Tôi đương nhiên tin vợ chồng cậu, nhưng tôi không tin em trai cậu đâu”
Khang Bất Di cười khổ, thật lòng mà nói anh cũng bắt đầu nghi ngờ đứa em trai này của anh.
Du Hiên Hạo bỗng bật cười thành tiếng, dặn dò trước khi về: “Trả em tôi về nhà trước mười giờ”
"Được" Khang Bất Di gật đầu khẳng định.
Cùng ngồi trên xích đu nhìn ra khu vườn của sân sau, ngọn đèn vàng dịu nhẹ tỏa sáng cả sân nhưng không chói mắt.
Chiếc xích đu loại lớn theo tầm vóc của anh em Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi nhích vào trong ngồi hết mông thì chân đã không thể chạm đất, trong khi đó anh còn có thể cong gối