Cũng may đã tác động được tới anh, chứ để anh trở về thì thằng bé đá tôi chắc chắn sẽ có chuyện. Để cho anh ngủ một chút, bình tĩnh lại chút rồi mới có thể phân tích mọi thứ. Thực ra, không chỉ có anh xúc động mà tôi cũng có chút khó khăn phân tích mọi thứ hiện tại.
Trước giờ chúng tôi đều chỉ đối phó với Sa Ân, coi Sa Ân là chiến trường chính. Vốn chỉ nghĩ rằng sau hai tháng nữa là mọi chuyện sẽ có thể kết thúc, một mẻ lưới tung ra tóm gọn tất cả. Nhưng đột nhiên xuất hiện ra kẻ thứ ba, kẻ này lại trùng hợp là ba của Ngưu Lực Phàm. Chuyện còn chưa xong thì lại tiếp sự việc ở khu mỏ, nhìn tình huống thì có lẽ khu mỏ là do Lão Bắc gây ra.
Vậy ra, mọi người không chỉ ngồi chờ pháp sự ở hai tháng sau, mà đều gắt gao chuẩn bị mọi thứ để gây ra mọi đả kích với chúng tôi.
“Người sau cùng cười là người chiến thắng.” Tôi khẽ thốt lên.
Mẹ vừa mua cháo về tới cho tôi nghe thấy thì hỏi: “Nói cái gì?”
“Không có, Tông Thịnh?” tôi quay sang nhìn, định bụng nếu anh chưa ngủ thì bảo anh ăn chút gì trước, nhưng nhìn tới thì anh đã ngủ rồi. Ngủ, nhưng trán anh vẫn cau tít cả lại.
“Thôi, con ăn vậy. Anh ấy mấy hôm nay mệt mỏi lắm, có lẽ cũng hai đêm thức trắng rồi. Để anh ấy ngủ, giữa trưa thì gọi dậy ăn gì đó vậy.”
Tôi ngồi dậy cùng mẹ ăn cháo cho bữa sáng. Vừa ăn, mẹ vừa hỏi tôi: “Ưu Tuyền, con thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ? Hai con mới chỉ hứa hẹn vậy thôi, chưa đăng ký, vẫn còn đường lui. Đứa nhỏ này nếu sinh ra thì con sẽ không thoát khỏi nhà bọn họ đâu.”
“Mẹ, chuyện này mình nói nhiều rồi, đã có con rồi… chuyện cố đến đâu thì cố.” tôi quay sang nhìn Tông Thịnh đang ngủ say. Anh có thể chấp nhận đứa bé thật không dễ dàng. Nếu anh đột nhiên đổi ý, bảo mình là quỷ thai, không cần con, vậy thì sẽ chẳng còn đứa con nào.
Buổi sáng tuần phòng, cả khu rộn ràng. Tôi nằm trên giường nhìn Tông Thịnh nằm trên giường nhỏ cách tôi một đoạn. Có lẽ anh mệt lắm, ngủ say như chết. Chuông gọi y tôi reo inh ỏi liên tục mà anh vẫn không trở mình.
Khuôn mặt anh thật đẹp, khi
ngủ anh mới thu lại hơi thở mạnh mẽ thô bạo, khiến nhìn anh có vẻ ôn nhu một chút.
Mẹ tôi đang cãi nhau qua điện thoại với ba. Biểu hiện của ba khiến mẹ tức giận. Tôi cũng quen rồi. Cho dù bọn họ cãi nhau đòi ly hôn cũng chẳng có gì mới. Tôi từng này tuổi nghe họ giận dỗi đòi ly hôn không mười cũng chín lần. Tôi lặng lẽ suy nghĩ lại tình huống của chúng tôi bây giờ.
Còn hai tháng nữa phía bên khách sạn Sa Ân mới có thể làm pháp sự, mà chuyện ở khu mỏ không thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Chờ tới khi tôi xuất viện, đứa nhỏ được bình an… khoan đã, đứa nhỏ! Không đúng!
Lúc trước khi Thẩm hàm có thai, Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm nói Thẩm Hàm sẽ không nhìn thấy ma quỷ trong khách sạn, không thấy Vương Càn, cho nên đến tận khi Thẩm Hàm thấy thi thể Thẩm Kế Ân mới tin lời tôi nói.
Nếu như tôi đã có thai khoảng hai tháng thì tại sao tôi lại gặp nữ quỷ kia? Chẳng lẽ vì Tông Thịnh là quỷ thai nên thai nhi của tôi cũng khác với người thường?
Khi y tôi tới thay thuốc truyền, tôi hỏi y tôi con tôi có vấn đề gì không, y tôi bảo tôi tự mình hỏi bác sỹ. Đứa bé sau ba tháng làm thẻ khám thai là có thể làm kiểm tra toàn diện.
Tôi lại nghĩ tới chuyện xàm xí mà Ngưu Lực Phàm, cái gì mà sư tử lai hổ, nghĩ tới nếu tôi và Tông Thịnh sinh ra không phải là đứa trẻ, hoặc đứa trẻ không kiện toàn thì sao. Tôi ôm một bụng hoài nghi, nghĩ tới nếu như đến khi phát hiện đứa bé bất thường thì tôi phải làm sao? Chẳng lẽ đời này tôi và Tông Thịnh không thể có con của chúng tôi hay sao? Tay tôi khẽ xoa bụng, run rẩy vì sợ hãi.
Ban đầu, Tông Thịnh cũng hoài nghi không biết mình có thể có con không, cũng không chấp nhận việc có con. Vất vả lắm mới làm anh thay đổi suy nghĩ, khiến anh chấp nhận có con, nếu kiểm tra ra đứa bé không khỏe mạnh thì anh sẽ ra sao? Đứa nhỏ này sẽ thế nào?