【Ngày hôm qua là đêm đầu tiên sau khi Phong Hạnh chết, Lý Hoan cũng được học sinh phát hiện đã chết.
Là trợ thủ tốt nhất của Lý Hoan, cô biết, nhất định là người điên kia quay về đòi mạng!
"Ê, mày có để ý không, từ lúc Lý Hoan chết, Cát Vũ nó giống như phát điên rồi.
Suốt ngày cứ lẩm bẩm Phong Hạnh đã trở lại, đúng là chết nhát mà! Ha ha!"
"Đúng rồi đúng rồi, nó tự hù nó sợ tới run rẩy luôn kìa, nhất định là vì lúc trước Cát Vũ hùa với Lý Hoan bắt nạt người điên kia nhiều nhất, bây giờ sợ tới ấm đầu luôn rồi!"
"Ha ha ha!"
Phong Hạnh chết, Lý Hoan cũng đã chết.
Không còn người cầm đầu khối 7 nữa, sẽ có người khác thay thế.
Không còn người hứng chịu bạo lực học đường nữa, cũng sẽ có người khác thay thế.
Cát Vũ đã trở thành người bị bắt nạt mới, cô ta thay thế vị trí của Phong Hạnh, bắt đầu bị bạn học xa lánh.
Giống như khi cô ta xúi giục Lý Hoan làm điều tương tự với Phong Hạnh.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, tinh thần của Cát Vũ đã trở nên không bình thường.
Bên ngoài đã chạng vạng, sắc trời dần tối, các bạn học đều chuẩn bị ra về, chỉ có Cát Vũ dựa vào khung cửa sổ, tự cười một mình như người bị tâm thần.
Cô ta nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy sương đen dày đặc đang từ từ trải rộng khắp trường, còn nhìn thấy những học sinh bị làn sương đen quấn lên người.
Cười càng lúc càng khoa trương.
Ha ha ha! Đều sẽ chết hết! Đều sẽ chết hết!
Phía trên sân thượng, một bóng đen đầu tóc rối tung cũng đang cười, tiếng cười bén nhọn mà đáng sợ.
"Hì hì hì hì —!"】
— trích tư《"Nữ" sinh kỳ quái I》
*
Phong Hạnh cảm giác được thân thể của mình đang rơi tự do từ trên cao xuống, sức gió gào thét qua gương mặt có chút đau đớn.
Hắn muốn la lên nhưng không còn một chút sức lực nào.
Sau đó âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, oán hận dày đặc nhuộm kín đôi mắt hắn, máu đỏ bắt đầu chảy ra.
Hắn hận một cách điên cuồng.
Tại sao? Tại sao ông trời không buông tha cho hắn?
Rõ ràng hắn đã giết chết mẹ nuôi, diệt trừ các trở ngại ngăn cản hắn và học trưởng ở bên nhau, chỉ cần chờ hắn giải trừ được nguyền rủa của bà ta, là có thể vĩnh viễn được ở bên cạnh người hắn yêu nhất!
Nhưng cuối cùng, hắn chết rồi.
Hắn không cam lòng, tại sao những người khác có thể sống một cách hạnh phúc, chỉ có mỗi hắn cái gì cũng không có?
Giết! Giết! Giết! Giết hết những thứ còn đang thở ngoài kia! Giết hết! Làm cho tất cả bọn họ phải trải qua những đau đớn hắn phải chịu!
Không một ai nhìn thấy, bên cạnh thi thể máu thị lẫn lộn đang dần sinh ra một quỷ hồn dày đặc oán hận.
Quỷ hồn vừa xuất hiện, toàn bộ âm khí trong thành phố bắt đầu có ý thức hội tụ về phía này, cũng khiến cho tốc độ tăng trưởng lực lượng của quỷ hồn tăng lên một cách khó có thể tin được.
Uy áp khi sinh ra đã có sẵn khiến mọi âm hồn trong thành phố đều phải kinh sợ.
Đám âm hồn, tiểu quỷ sống đã trăm năm chưa từng bị đè đầu còn phải tuyên bố — Quỷ Vương ra đời!
Trong lúc nhất thời, ở một nơi nhân loại không biết đến, vạn quỷ đều thuần phục.
Quỷ hồn cường đại này bắt đầu có chút hoảng hốt, dần lộ ra ác ý đối với người sống đứng xung quanh.
Đầu tiên nó phát hiện âm khí đang quấn quanh xác chết của mình, trong mắt tràn ngập oán độc.
Cổ họng của nó giống như bị thương, chỉ có thể phát ra âm thanh quái dị biểu đạt sự phẫn nộ:
"Khà, khà — A—!"
Vu Vân Ế!
Nó nhẹ nhàng vẫy tay một cái, liền kéo được chủ nhân của đoàn âm khí đến trước mặt.
Đây rõ ràng là mẹ nuôi đã chết của nó, Vu Vân Ế.
Nó, cũng chính là Phong Hạnh, nhìn con quỷ kêu rên không ngừng, giãy dụa bị mình bắt vào lòng bàn tay, mắt quỷ chảy ra từng hàng lệ đỏ, từng ngụm một nuốt quỷ hồn vào bụng.
Trong lúc cắn nuốt, Vu Vân Ế gào rống thống khổ làm hắn phi thường sung sướng.
"A a a a! Sai rồi, tôi sai rồi! Ngài mang mệnh cách Quỷ Vương! Tôi sai rồi! Đáng chết!" A a!!! —"
Bây giờ, người đàn bà mang tới bóng ma cho nửa đời của hắn đã thật sự không còn tồn tại nữa.
Phong Hạnh cắn nuốt linh hồn Vu Vân Ế xong liền ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm gì tiếp theo.
Giống như hắn đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Là giết người sao? Phong Hạnh nhìn đám người hoảng loạn xung quanh.
Là giết sạch bọn họ, đúng không?
Phong Hạnh vươn ra móng tay đen nhánh bén nhọn.
Hắn vừa mới biến thành quỷ hồn, cực kỳ chán ghét những người sống đứng trước mặt, hắn muốn giam cầm hết bọn họ, để bọn họ cảm nhận những gì hắn đã từng chịu đựng.
Không đợi hắn hành động theo ý tưởng, từ đằng xa một thiếu niên chạy tới, thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, mang theo hơi thở làm Phong Hạnh say mê.
Người đó là học trưởng!
Phong Hạnh lập tức khôi phục lại lý trí, trong đôi mắt đong đầy tình yêu say đắm cùng không nỡ.
Hắn nhớ rồi, hắn và học trưởng đã hẹn trước sẽ về nhà cùng nhau, nhưng bây giờ hắn không còn biện pháp nào ở cùng học trưởng được nữa.
Phong Hạnh nhìn lại thi thể máu thịt bê bết của mình, oán khí trong mắt càng nặng.
Sao xấu vậy hả???
Xấu như vậy còn ngã trước mặt học trưởng!!!
Lý Hoan đáng chết! Các người đều đáng chết!!!
Thù mới hận cũ xém chút nữa khiến Phong Hạnh mất đi lý trí, hắn tham lam mà nhìn học trưởng đang từng bước đi về phía hắn, trong lòng có một suy nghĩ chợt lóe.
Hắn muốn giam cầm học trưởng, như vậy học trưởng sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vô cùng bi thương của học trưởng, Phong Hạnh liền sực tỉnh lại, hắn không nỡ, học trưởng của hắn xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất, ít nhất phải xứng đáng hơn một con quỷ bị chết thảm như hắn.
Phong Hạnh nhìn lại bản thân, hồn quỷ vẫn giữ bộ dáng khi chết, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Xấu xí như vậy, làm sao xứng đáng lại gần học trưởng!
Ngay sau đó, toàn bộ thân thể Phong Hạnh đều bị làn sương đen vây quanh, nếu có người nhìn thấy, cũng chỉ thấy được một bóng đen đầu tóc rối tung cùng với đôi mắt làm người sợ hãi.
Phong Hạnh đứng tại chỗ, có hơi cứng đờ nhìn học trưởng tới gần.
Hắn thật sự không muốn để học trưởng thấy bộ dạng xấu xí của hắn.
Học trưởng té ngã rồi! Phong Hạnh sốt ruột đến mức xoay quanh tại chỗ, muốn nói cho học trưởng rằng mình không sao, lại phát hiện học trưởng không thể nghe được giọng của hắn.
Chờ đến lúc học trưởng tự mình đứng lên, Phong