【Đám cháy bùng lên trong lều rạp Loya, ông chủ rạp xiếc bị tổn thất nặng nề.
Ông chủ nhìn đám côn đồ chạy việc đang phóng hỏa, mặt đầy dữ tợn gào thét: "Đám khốn nạn chết tiệt! Son of the bitch! Lão tử phải lột da các ngươi!"
Đám côn đồ vẻ mặt dại ra nở nụ cười điên cuồng, cười hì hì không nói lời nào, chỉ có một vệt xanh lam lóe lên trong mắt bọn hắn.
Ông chủ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại cảm nhận có gì đó kỳ lạ sau lưng, khi ông ta quay đầu lại, khuôn mặt của một con quái vật hiện ra trước mắt.
Đó là quái vật thừa dịp lều trại nổi lửa đã thoát ra khỏi lồng giam — Franken.
Đêm đó, tiếng la hét vang vọng khắp Rạp xiếc Loya, khi vệ binh trong thành đến nơi, đoàn xiếc thú huy hoàng trước đây đã biến thành đống đổ nát.
Không tìm thấy hung thủ, tất cả mọi người đều chết trong đám cháy, nhóm vệ binh liền qua loa cho xong việc, vội vã kết thúc mà không kiểm tra.
Dù sao thì cũng chỉ có thường dân chết, không thành vấn đề gì cả.
Ở một góc khác của thành phố, một bóng người cao lớn mặc áo choàng đen, đang nhìn nữ quý tộc chơi đùa trên phố, đôi mắt sáng ngời.
Là người đó! Là vị tiểu thư tốt bụng ấy!】
— trích từ《 The Wrath Of Cthulhu 》
*
Chu Vũ bước vào học viện giả kim thuật, đưa ra giấy chứng nhận danh tính của học viên giả kim cấp một, cho thấy ý muốn thi lấy giấy chứng nhận.
Bởi vì lần này là để lấy giấy chứng nhận là một nhà giả kim chính thức, Chu Vũ cũng không che giấu thân phận của mình quá nhiều, liền bước vào đại sảnh, cởi mũ trùm trên đầu xuống.
Nhân viên công tác cầm lấy chứng minh thư mà Chu Du đã đưa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng không ngừng vào mặt Chu Vũ, mãi đến khi Chu Vũ nhíu mày tỏ ý khó chịu mới lấy lại tinh thần, bắt đầu mất hồn mất vía mà xử lý thủ tục.
Chẳng bao lâu, thủ tục kiểm tra đã hoàn thành, trong mắt nhân viên công tác còn đang mang nét kinh ngạc, cười nói: "Hoan nghênh ngài, học viên giả kim thuật bậc một Khalil, xin mời nộp một đồng vàng lệ phí thi tuyển để tham gia kiểm tra."
Chu Vũ lấy ra một đồng xu vàng và hỏi: "Sau khi thi xong, bao lâu mới có thể lây được giấy chứng nhận?"
Nhân viên công tác thấy sắc làm mị đầu, rất ân cần trả lời: "Tất cả đều sau một tuần, nhưng nếu ngài thật sự đang vội, tôi có thể giúp ngài hối thúc một chút.
Khoảng hai ngày sau là được!" Thật ra với thân phận của cô khi đối mặt với một học viên giả kim thuật quèn bậc một, căn bản không cần xưng hô tôn kính.
Nhưng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ kia, cô không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác muốn tôn sùng người này, khi nói chuyện cũng thật tự nhiên thêm kính ngữ.
Chu Nguyên cười với nhân viên công tác tóc đỏ: "Ngày mai không được sao?"
Mỹ nhân tóc vàng cười híp mắt, môi đỏ mọng cong lên, nụ cười động lòng người giống như thiên sứ.
Khuôn mặt nhân viên công tác đỏ lên, trong mắt đều là si mê, có chút lắp bắp nói: "Đương, đương nhiên là được! Sáng mai ngài có thể đến lấy! Chỉ cần ngài đến trước mười hai giờ là được rồi!"
Chu Vũ cười càng tươi nói cảm ơn liền quay người rời khỏi đại sảnh đi vào trường thi, để lại nhân viên công tác phía sau và một số nhà giả kim đến xử lý công việc đều si ngốc nhìn bóng lưng cậu.
Cất giấy dự thi vào trong túi, Chu Vũ cảm thấy khuôn mặt mỗi lần đổi là càng không ổn này vẫn có chút tác dụng, ít nhất cũng có thể tiết kiệm cho cậu một khoảng thời gian.
Cảm ơn tên Tà thần kỳ quái, cậu không muốn ở lại thành phố này thêm một phút nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này, tránh xa Tà thần.
Hội giả kim thuật trên thế giới này có được chương trình học rất tiên tiến, đề thi đều do người máy hơi nước kiểm tra và nghiệm thu, tuy tỷ lệ sai sót cao hơn nhưng lại tiết kiệm được rất nhiều nhân lực.
Vì vậy dưới sự hướng dẫn của người máy hơi nước, Chu Vũ thành thạo làm ra các loại dược theo yêu cầu, khéo léo hoàn thành bài thi rồi rời khỏi.
Trong trường thi, một nhà giả kim có nhiệm vụ giám sát hoạt động của máy móc vận hành, đang kiểm tra các loại dược của thí sinh như thường lệ để xác minh điểm vào máy.
Nhưng khi đã thuần thục làm công việc này đến chết lặng, ông không khỏi choáng váng khi đến trước một trong những người máy hơi nước đang cất giữ linh dược.
Ông ta nhìn những bình linh dược trong suốt, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
"Cái này! Nó thực sự là khí tức của cuộc sống hoàn mỹ nhất! Ta không ngờ rằng cả đời mình sẽ được nhìn thấy loại linh dược có phẩm chất cao như thế này! Ha ha ha! Là ai? Ai làm ra nó? Ta muốn thu nhận người đó làm đồ đệ!" Lão nhân tóc trắng xóa cầm lấy bình dược, trên ô điểm số điền số điểm cao nhất, mặt đầy tươi cười.
Ai nói rằng lão sẽ không bao giờ có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao? Đồ đệ của lão sẽ thay thế lão mà trở lại đế đô, chứng minh cho thế nhân thấy thuật giả kim của lão vĩ đại như thế nào!
Nhất định phải nhận người này làm đồ đệ! Bằng mọi cách phải làm cho đồ đệ mới ra lò của lão học được cách lão luyện giả kim thuật!
Chu Vũ bước ra khỏi trường thi lại đội mũ trùm đầu, cậu không thích cảm giác bị người khác nhìn thẳng bằng ánh mắt lửa nóng.
Không hiểu vì sao, chính cậu khi nhìn gương mặt này cũng không có cảm giác gì đặc biệt, những người khác nhìn vào lại cảm thấy đẹp, họ sẽ nhìn chằm chằm vào cậu mãi, khiến cậu rất khó chịu.
Đi thẳng một đường, Chu Vũ muốn mượn một ít sách từ thư viện gần học viện giả kim, khi đi đến góc phố, cậu tình cờ đi ngang qua một người nam nhân tóc ngắn màu xám.
Người nam nhân tóc xám lập tức rời đi, trên cổ tay của hắn có mang một chiếc đồng hồ của Chủ Thần mà những người khác không thể nhìn thấy.
Chu Vũ nhìn nam nhân tóc xám rời đi sững sờ tại chỗ, lâm vào trạng thái mê man hoảng hốt.
Trước mắt cậu hiện lên những hình ảnh xảy ra trên một thế giới, là một số hình ảnh quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Những hình ảnh nhấp nháy từng cảnh, dần dần được chắp nối lại thành một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.
Nữ sinh với mái tóc đen dài vì ngã từ tầng cao mà chết, sau đó biến thành lệ quỷ trả thù tất cả mọi người cho đến khi cả thành phố đều biến thành một thành phố ma.
Thế giới rơi vào hỗn loạn, lệ quỷ cô độc đi trên con phố vắng lặng, chốc chốc lại ngước mắt lên như thể đang xuyên thời gian và không gian nhìn cậu.
Nhìn thấy sự tĩnh mịch trong đôi mắt lệ quỷ, Chu Vũ rơi lệ lúc nào không biết.
Phong Hạnh? Đó là...!Phong Hạnh?
Chu Vũ từ trong bi thương tỉnh táo lại, cuối cùng cũng hiểu ra nguồn gốc của những bức ảnh này.
Đây là cốt truyện ban đầu của thế giới trước, đúng như những người kỳ lạ từ bên ngoài kia nói, cậu đã chết từ sớm trong cốt truyện ban đầu, mà Phong Hạnh chịu đựng đủ các hành động bắt nạt cũng rơi xuống vực sâu vĩnh viễn.
【Cảm ơn ngươi! Ta sẽ đưa cho ngươi một món lễ vật!】Chu Vũ nhớ lại giọng nói từ ý thức của thế giới kia khi cậu còn chưa tỉnh lại ở đây có nghe được.
Bởi vì sau khi đi vào thế giới này, cậu không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào trên cơ thể mình, vì vậy cậu coi giọng nói đó như một ảo giác khi cậu được trùng sinh.
Lại không ngờ rằng mọi thứ đều là thật, ý thức thế giới thật sự tặng cho cậu một phần lễ vật — Nhận thức cốt truyện.
Nhận thức cốt truyện, như tên gọi, là khả năng nhận thức quy luật vận hành của thế giới này, cũng có thể nói là khả năng có được cốt truyện của thế giới điện ảnh này.
Chu Vũ thở dài, quả nhiên, thế giới này lại là một bộ phim điện ảnh.
Nhưng năng lực này cũng có hạn chế, đó là nó chỉ có thể được kích hoạt sau khi chạm trán với những kẻ đến từ bên ngoài đó.
Sau khi nắm được quy tắc sử dụng này, Chu Vũ mơ hồ hiểu được mục đích của món quà mà ý thức thế giới tặng cho cậu.
Nó rất chán ghét những người từ bên ngoài đến, mong rằng Chu Vũ có thể loại bỏ những người ngoài này.
Nó cũng hy vọng rằng Chu Vũ có thể có được cốt truyện và có năng lực nhất định để tự bảo vệ mình.
Sau đó, trước mắt Chu Vũ lại hiện lên một số cảnh tượng của thế giới này.
Franken cuộn tròn trong lồng sắt, toàn thân đầy thương tích.
Khalil điên cuồng.
Một nữ quý tộc xinh đẹp cùng với — một hòn đảo ẩn hiện trong sương mù chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Những hình ảnh