【Đám người mặc áo choàng đen, trên mu bàn tay có đồ án kỳ quái bao vây xung quanh.
Nhìn những thân ảnh đầy ác ý vây lại khiến Katherine không biết làm sao.
"Các ngươi là ai? Đừng mơ tưởng bắt cóc quý tộc! Nếu không ta sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị của ngũ mã phanh thây!" Katherine biểu tình nghiêm túc mà quát lớn, nhưng đám người áo đen vẫn không nhúc nhích, âm trầm và đầy ác ý nhìn nàng.
Người cao lớn vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh nàng gầm lên một cách giận dữ.
Không ai được thương tổn Katherine!
Quái vật bên dưới lớp áo choàng lộ ra những chiếc răng nanh, đôi mắt lóe sáng dưới bóng tối bên trong lớp áo.
Hắn phải bảo vệ Katherine thiện lương, nàng ấy là người duy nhất trên đời thấu hiểu cho hắn!
Con quái vật rất mạnh, chẳng mấy chốc đã xé nát mấy người áo đen, may mà bọn họ đã sớm chuẩn bị trước, họ lấy ra một bức tượng điêu khắc hình của Tà thần, không ngừng xoay quanh con quái vật đang giận dữ này.
Ý thức của quái vật bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhưng đám người mặc áo choàng đen vẫn tiếp tục niệm chú, cho đến khi quái vật gầm lên đau đớn, kiệt sức mà ngất đi.
Trói con quái vật lại, họ quay đầu nhìn Katherine, người đã bỏ chạy từ lâu, nhỏ giọng thì thầm.
"Hãy bắt lấy nàng, vì vinh quang của thần minh!"】
— trích từ《 The Wrath Of Cthulhu 》
*
Chu Vũ vẫn luôn tìm kiếm dấu vết của những người từ bên ngoài đó, chẳng mấy chốc đến một khách sạn nhỏ.
Để không rút dây động rừng, Chu Vũ đã đặt một phòng trong khách sạn, giả vờ vô tình hỏi thăm tình hình kinh doanh gần đây của khách sạn.
Chủ khách sạn là một phụ nữ trung niên duyên dáng, thích nói chuyện.
Bà chủ nhìn bộ dạng tuấn mỹ của Chu Vũ sau khi cởi mũ choàng, trong lòng có con nai con không nhịn được mà nhảy loạn xạ, nháy mắt với Chu Vũ, rồi kéo cổ áo xuống một chút lộ ra bộ ngực đầy đặn, ngượng ngùng nhẹ giọng nói: "Wow, tiểu tử ngươi là con lai đúng không? Đến chỗ này của ta là đúng rồi! Ở đây có phòng chất lượng tốt, giá cả thấp, mà không chỉ mỗi việc rẻ, phục vụ ở đây cũng tốt nữa ~ " Bà chủ ám chỉ với Chu Vũ, Chu Vũ vẫn nỗ lực duy trì nụ cười.
"Còn nữa, những ngày gần đây công việc kinh doanh đặc biệt tốt ~ Nhiều khách hàng đã đặt phòng ở tận một tháng, thế còn tiểu tử ngươi thì sao, không định ở đây nhiều thêm vài ngày à?" Bà chủ hạ thấp giọng, ngón tay hướng về phía bàn tay trắng nõn mảnh mai cậu đang đặt trên quầy, muốn chạm vào vuốt ve.
"Thật không? Vậy ta sẽ ở lại một ngày.
Nếu tốt, ta sẽ gia hạn phòng ở thêm.
Còn bây giờ để ta lên phòng nghỉ ngơi trước, thưa bà." Chu Du rút tay về trước khi tay của bà chủ kịp chạm tới, cười ôn hòa.
Bà chủ ghét kiểu nam nhân tuấn tú nhưng lại không hiểu phong tình này, nhưng lại không thể không nhìn chằm chằm Chu Vũ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc số lượng nam nhân đẹp như vậy rất hiếm thấy.
Chẳng mấy chốc Chu Vũ đã đến trước căn phòng vừa đặt trên lầu, Chu Vũ từ chối sự phục vụ riêng của bà chủ và bước vào căn phòng nhỏ tối tăm, dơ bẩn này.
Liệu những người đã đặt phòng một tháng như lời bà chủ nói vừa rồi có phải là người từ bên ngoài không?
Trong lòng có chút nghi ngờ, Chu Du khẽ mở cửa sổ hướng ra đường cái, quan sát những người tiến vào khách sạn.
Theo thông tin mà cốt truyện cung cấp, Franken và tiểu thư quý tộc kia nhất định là nhân vật chủ chốt trong cốt truyện.
Nhưng ai là nhân vật chính và ai là nhân vật phản diện?
Chu Vũ nhớ lại thân phận đời trước của Phong Hạnh, là vai chính của bộ phim, sau cùng cũng chính là vai phản diện.
Cho nên kiếp này Phong Hạnh cũng có khả năng là một trong hai nhân vật này.
Trên thực tế, dựa theo tính cách của Phong Hạnh, Chu Vũ nghiêng về phía nhân vật phản diện hơn, nhưng cậu không chắc chắn, nếu Phong Hạnh trở thành nhân vật chính diện thì sao?
Cứ như vậy, Chu Vũ bị vướng vào suy nghĩ các khả năng về thân phận của Phong Hạnh, nhưng thực tế thì, cho đến hiện tại, cậu thậm chí còn không biết nhân vật chính và nhân vật phản diện là ai, hoàn toàn không biết làm sao.
Chu Vũ càng nghĩ càng đau đầu, vì vậy cậu chỉ đơn giản đứng bên cửa sổ quan sát tình hình, hiện tại không nghĩ tới những thứ này nữa.
Những gì cậu cần bây giờ là một cốt truyện chi tiết hơn!
Có một tiếng động lớn phát ra từ tầng dưới.
"Thằng nhãi ranh chết tiệt! Giao nhiệm vụ cỏn con cho mày mà mày cũng làm không xong! Tao đang rất tò mò mày đã sống qua được thế giới trước như thế nào đó!" Một giọng nói thô bạo vang lên, tràn đầy tức giận.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tiền bối, em sai rồi! Đừng đuổi em đi!" Đối tượng bị khiển trách chỉ biết vâng vâng dạ dạ, vô cùng sợ hãi.
Chu Vũ nhìn trò hề phía dưới, trong mắt lộ ra một chút lạnh lùng.
Tìm thấy rồi!
Dưới lầu
Tống Hàng cúi thấp đầu đến mức đụng vào đầu gối, cả người vì sợ hãi mà run lên.
Hắn rất sợ, rất sợ bị các tiền bối của Đội Luân Hồi đuổi ra ngoài.
Ở thế giới trước, chỉ có hắn cùng một ông chú trung niên Tôn Đào là sống sót, lần đầu tiên hắn tham gia nhiệm vụ liền nhận ra sự kinh khủng của thế giới luân hồi, có thể nói hắn bị dọa cho phát hoảng.
Sau khi đến không gian luân hồi, bọn họ càng thêm thê thảm.
Bởi vì họ không tham gia vào cốt truyện, điểm thưởng của họ quá ít, không có cách để đổi bất kỳ đạo cụ vũ khí nào, tất nhiên là bị rất nhiều Đội Luân Hồi từ chối đơn đăng ký xin vào đội của họ.
Bọn họ chỉ có thể nộp đơn xin phân bổ ngẫu nhiên.
Phân bổ ngẫu nhiên là lựa chọn những tân binh không có khả năng thành lập đội.
Những người chọn phương pháp phân bổ này không thể chọn vào thế giới theo ý muốn như những đội có đội trưởng mà chỉ có thể tùy theo ý của Chủ Thần phân bổ ngẫu nhiên.
Hơn một nửa trong số các thế giới được phân bổ ngẫu nhiên này là những thế giới có trình độ nguy hiểm rất cao, chẳng hạn như lần này《 The Wrath of Cthulhu 》cao hơn một bậc so với thế giới thần quái phim kinh dị lần trước, làm sao có thể không sợ hãi cho được?
Hắn vốn dĩ chỉ là một sinh viên đại học bình thường, ngày thường chìm đắm trong học tập, nhưng sau khi tỉnh dậy, hắn đã trở thành bia đỡ đạn trong thế giới luân hồi này.
Lúc đầu, hắn còn cho rằng chỉ cần hắn sống sót trên thế giới đó là có thể về nhà, nhưng hắn không ngờ rằng là những người dân trên Thế Hầu, các thế giới thuộc địa, bọn họ không có nhân quyền gì cả.
Tất cả cư dân trong thế giới của Chủ Thần đều có đặc quyền trở về nhà, điều kiện này đối với người dân ở Thế Hầu là không hề tồn tại.
Lúc này, hắn mới hiểu rằng hắn sẽ không bao giờ quay trở về được.
Hắn đã từng nghĩ đến chuyện tự tử, rốt cuộc thì nỗi kinh hoàng của thế giới luân hồi khiến hắn vô cùng sợ hãi, nhưng hắn không muốn chết như vậy.
Hắn muốn sống, cho dù ở trong không gian luân hồi này hắn cũng muốn kéo dài hơi tàn mà sống!
"Tiền bối, cho em thêm một cơ hội nữa thôi! Em nhất định sẽ tìm được Franken!" Tống Hằng bị tiền bối trong Đội Luân Hồi đạp ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn tha thiết nở nụ cười lấy lòng.
"Im mồm! Đồ phế vật! Đừng nói nhảm ở đây! Cấp bậc của thế giới này rất cao, bọn họ vẫn có thể hiểu được phần nào những gì mày nói!" Người đàn ông lực lưỡng với mái tóc đen ngắn giẫm lên mặt Tống Hàng với vẻ hung ác.
"Phụt! Đúng là phế vật! Tự mình bò dậy về phòng nhanh lên, đợi chút sẽ có việc để bàn bạc!" Người đàn ông nhìn Tống Hàng bị gãy mũi, khinh thường nói.
"Dạ...!Dạ...!Dạ!" Tống Hàng đau đến mức thở hổn hển, run rẩy đưa tay lau máu mũi, toàn bộ khuôn mặt đều là vết máu của chính mình, nhìn vừa ngu xuẩn vừa đáng thương.
Hắn miễn cưỡng đứng dậy, đi khập khiễng để theo kịp vị tiền bồi đằng trước.
Hắn cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt giễu cợt của những người khác trong khách sạn, chỉ nhìn những giọt máu đỏ tươi rơi trên sàn theo bước chân của hắn, nhỏ xuống một đường hắn đi qua.
"A, xin lỗi, ngươi bị ta đụng trúng có sao không?" Thanh niên mặc áo choàng vô tình chạm vào vai Tống Hàng khi đi xuống cầu thang, vội vàng xin lỗi.
Tống Hàng khẽ ngước mắt lên, nhìn