Editor: Cafe26Cánh cửa phòng gỗ nhỏ bị đạp mở banh ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẫm máu, anh ta lăn bò trên đất còn chưa đi được xa, Quý Sanh liền xuất hiện!Ngay lúc Lạc Thiển mở miệng gọi Quý Sanh thì nhìn thấy anh ta tay cầm con dao đâm vào chân người đàn ông kia kêu lên đau đớn, khiến cho cả lũ chim trong cánh đồng ngô giật mình.
Quý Sanh không thương tiếc nắm một nắm đất nhét thẳng vào miệng người đàn ông ngăn anh ta hét lên lần nữa, nâng con dao lên chuẩn bị cho ông ta nhát cuối cùng.
Lạc Thiển bị dọa cho hồn bay phách tán, hét toáng cả lên một tiếng: “Quý Sanh!”Quý Sanh nghe tiếng, đột ngột quay người nhìn cô, Anh nửa mặt đều là máu, ánh mắt u ám, qua đáng sợ, dường như trong chớp mắt có thể kéo cô vào địa ngục.
Nhưng lúc anh nhìn thấy Lạc Thiển nhìn anh đi tới, không thể không choáng váng, dường như cảnh tượng như vậy anh đã từng nhìn thấy ở đâu, không biết có phải là do nguyên nhân thời gian quá lâu, dẫn đến ký ức của anh mơ hồ, nhìn không rõ.
Ngày đó giống như bây giờ, gió rất lơn, không biết từ đâu thổi đến, nó làm rối tóc của Lạc Thiển, khiến nó nhảy múa trong gió.
Người dưới của Quý Sanh tận dụng mọi thứ để chạy, kết quả lại thu hút sự chú ý của Quý Sanh, đã không quan tâm nhiều như vậy nữa rồi.
“Không cần!” Lạc Thiển hầu như dùng toàn lực để chạy về phía anh, cô cứng rắn như vậy bắt chặt con dao cửa Quý Sanh rơi xuống.
Ngay lập tức, dao của Quý Sanh cắm vào bàn tay của Lạc Thiển, máu tươi chảy ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lạc Thiển dùng tay còn lại nắm chặt, nước mắt trong chớp mắt rơi xuống, buồn nói: “Quý Sanh, anh sao vậy? Anh ngồi tù anh có biết không? Tôi sau này phải làm sao?”Quý Sanh dường như tỉnh táo lại,