Editor: CAFE26Quý Sanh đưa anh xuất viện, họ tìm một chỗ để ngồi, trên đường Quý Sanh không hề nói một câu nào, ngay cả vết thương trên người cũng không them để ý đến, Lạc Thiển dùng cái tay không bị thương bôi thuốc lên.
Quý sanh nhìn thấy tay cô thoa thuốc, ánh mắt tối sầm lại, nắm lấy hộp thuốc trong tay cô để tự mình bôi thuốc.
Lạc Thiển đối với chuyện vừa rồi trong lòng vẫn còn chấn động, cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, giờ đang chầm chầm bình tĩnh lại, mới nhận thấy cẳng tay mình đau như muốn chết.
Qúy Sanh, cằm anh thẳng tắp, đường nét sắc cạnh, cô cảm thấy Quý Sanh nhất đinh cũng rất sợ hãi, lặng lẽ dùng bàn tay trái không bị thương nắm chặt lấy gấu áo anh.
Quý Sanh chú ý đến hành động nhỏ của cô cũng không có nói gì nhiều.
Chốc lát, Phương Tử Đan bọn họ đã tới rồi, nhìn thấy hai người bọn họ cả người đều là cái màu máu kinh hoàng.
“Không có việc gì” Lạc Thiển hướng về họ cười cười.
Diệp Thanh cảm thấy không tin: “ Cậu thật là to gan.
”Phương Tử Đan nhíu mày nhìn về phía Quý Sanh nói : “Quý Sanh, Não cậu bị hỏng rồi à? Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Đồng Mộc Ca người con gái đó đúng là bị điên rồi, quả nhiên kêu cậu đi giết người.
”“Ông nội mày, cậu còn đi thât nữa chứ ? cậu thật là đi giết người, cả cuộc đời này của cậu coi như xong.
”Diệp Thanh sợ cậu ấy chịu không nỗi những lời này, lập tức kéo cậu ấy về để cho cậu ấy bớt nói đi mấy câu, họ hiểu rõ hơn ai hết Quý Sanh mới là người chịu nhiều đau khổ nhất trong chuyện này.
Lạc Thiển đã