Editor: Cafe26Sau này Lạc Thiển từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh Quý Sanh, đối phó với bất cứ tình huống nào của anh, ân cần nhẹ nhàng, họ vẫn như cũ cùng nhau trèo tường ra ngoài chơi, mặc dù mỗi lần đều không phải Quý Sanh gọi cô.
Nhưng mà, từ sau lần một, mỗi lần người cõng cô đều trở thành là Quý Sanh.
Bốn người thiếu niên không lo không nghĩ, bình thương dạo chơi trên những con đường không có người, có lúc đã đi thì đi đến tối, Lạc Thiển thường được Quý Sanh cõng trên lưng ngủ.
Lạc Thiển cũng thường cho rằng họ có thể như vậy mà đi, đi đến tương lai.
Nhưng trời không toại nguyện lòng người.
Hôm nay Lạc Thiển cầm bánh quy ngọt của cô mới làm đi tìm họ, Phương Tử Chu mở hai bàn tay ra không ngẫn nại nói: “Bị chị Đồng gọi đi rồi”.
Lạc Thiển thở dài: “Vậy cậu biết họ đi đâu không?”Phương Tử Chu lắc đầu biểu thị không biết, lúc này Diệp Thanh từ bên ngoài đi vào nói: “Tôi nhìn thấy họ đi phía sau”.
Nói xong cậu chỉ tay cho Lạc Thiển một đường rõ.
Lạc Thiển cám ơn cậu, lập tức chạy đi tìm họ.
“Quý Sanh cậu hèn hạ không? Cậu dựa vào cái gì có bạn? Thật tức cười, cậu là người như vậy xứng sao?” Giọng nữ tức giận từ chổ bồn hoa lớn truyền đến.
Lạc Thiển vội vàng qua