Editor: Cafe26Lạc Thiển trong lòng anh đau lòng gọi: “Quý Sanh anh thả tôi ra! Quý Sanh!”Đợi Đồng Mộc Ca phản ứng lại, cô ta không đánh Quý Sanh, cô ta bắt đầu tự làm hại mình, đánh đập tính mạng của bản thân.
Quý Sanh lập tức thả Lạc Thiển ra, qua đó ôm chặt Đồng Mộc Ca không để cô ta làm loạn, “Đồng Mộc Ca! Dừng tay!”“Anh để cô ta cút đi! Anh để cô ta cút đi! Để cô ta cút đi!” Đồng Mộc Ca phát điên đâm bản thân, Quý Sanh lực lớn hơn cô ta, giữ chặt hai tay cô ta, cô ta ra sức đâm đầu vào người Quý Sanh.
Quý Sanh không có cách nào, nói Lạc Thiển: “Cô đi đi”.
Lạc Thiển mở miệng, cả mặt nước mắt, nhìn anh, sau đó không nói cái gì quay người rời đi, bên tai đều là tiếng gào thét đau khổ của Đồng Mộc Ca.
Sau đó, Lạc Thiển chỉ cần đến tìm Quý Sanh, anh đều không ở đó, dường như cô ý tránh xa bản thân vậy, cuối cùng không gặp được bóng anh.
Hôm nay cô sinh nhật, nếu như hôm gọi Quý Sanh đến anh nhất định sẽ đến, cô nhắn tin cho anh: Hôm nay tôi sinh nhật, chúng ta ăn cơm ở chổ cũ.
Nếu như họ ăn xong Quý Sanh cũng