Nửa tiết học buổi sáng trôi qua êm đềm,Mục Sơ cũng không hay quay xuống trò chuyện cùng cô nữa.
Cô nhìn là hiểu ra ngay cô nàng này là muốn tạo không gian cho cô với Lục Viễn đây mà.
Cô ngó sang người bên cạnh,vẫn còn đang ngủ.
Lục Viễn gối đầu lên cánh tay,mặt nằm nghiêng về phía của cô.
Chỗ ngồi của bọn cô ngay cửa sổ,từng đợt gió nhè nhẹ thổi vào.
Tóc của anh rất mượt cũng theo đó mà bị gió thổi loạn.
Cô sợ tóc đâm vào mắt thì khiến anh tỉnh giấc,liền đưa tay sang vén nhẹ tóc của anh ra sau.
Lúc này cô nhìn rất rõ ngũ quan trên khuôn mặt của thiếu niên.
Khuôn mặt góc cạnh do anh nằm nghiêng nên càng phát hoạ rõ nét không thể nào hoàn hảo hơn được.
Thẩm Đường còn định đưa tay chạm vào liền bị một cánh tay từ sau lưng vỗ nhẹ lên bả vai.
Cô quay đầu lại nhìn thì ra là Cố Nhiên.
Cậu ấy liền mở miệng vừa nói vừa chỉ về phía cửa sau lớp.
“Bên ngoài có người tìm cậu đấy,cậu ta tiết trước cũng tới nhưng tớ thấy Lục Viễn lại kè kè cậu như vậy cũng không đi gọi được.
Nhưng cậu ta tiết này vẫn chạy qua tìm cậu,cậu có muốn ra xem thử ai không”
Thẩm Đường nhẹ giọng cảm ơn Cố Nhiên rồi khe khẽ đứng ra khỏi chỗ,cô đi rất nhẹ nhàng sợ phát ra tiếng động lại đánh thức anh.
Đi tới bên ngoài cửa sau lớp vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trần Trì cô liền nhíu mày,cái người này sao vẫn tìm cô vậy chứ.
Cậu ta dai dẳng thật đấy,cô vừa quay lưng định đi lại vào lớp thì Trần Trì nhanh mắt cản cô lại.
Lần này cậu ta rất cẩn trọng không dám nắm lấy cổ tay của cô nữa,sợ cô lại đi vào lớp lần nữa cậu liền lên tiếng.
“Thẩm Đường à,chuyện lần trước tớ không cố ý đâu mà.
Cậu tha lỗi cho tớ nhé,tớ hứa tớ sẽ không làm hành động quá đáng như vậy nữa đâu”
Cô cũng không thèm so đo với cậu ta,chuyện lần đó cũng không có gì to tát.
Chỉ là cậu ta nắm chặt tay cô giữa đám đông còn làm khó dễ cô,lúc đó không nhờ Lục Viễn thì không biết cô thoát khỏi tay cậu ta thế nào.
Cô tưởng chuyện đó cứ thế mà chấm dứt rồi.
Vậy mà cậu ta cứ đi tìm cô thế này,cô bèn thở dài rồi lên tiếng.
“Chuyện qua lâu rồi,tớ không để trong lòng nữa đâu.
Lần sau cậu đừng tới tìm tớ nữa”
Nói xong cô quay lưng đi vào lớp,ai dè cái tên Trần Trì đó mặt dày hơn cô tưởng.
Cậu ta lớn tiếng như thể cô sẽ không từ chối cậu ta vậy.
“Vậy cậu cho tớ cơ hội theo đuổi cậu nhé,tớ rất thích cậu,thích từ rất lâu rồi”
Tiếng trầm trồ của học sinh vang ầm cả dãy hành lang,không ít người lại xem náo nhiệt.
Cũng phải thôi,Trần Trì này tính ra cũng có khuôn mặt ưa nhìn chưa kể đến Thẩm Đường lại xinh đẹp như thế.
Ai nấy đều tán thưởng trong lòng,đợi câu trả lời đồng ý từ cô.
Trần Trì đẹp trai như vậy mà còn có tiền cùng với cô thì quả là đẹp đôi.
Thẩm Đường nhíu chặt mày,nghe đám người liên tục hô”Đồng ý đi”mà thầm chửi bậy một tiếng.
Cô còn chưa kịp lên tiếng mắng xối xả cái tên Trần Trì kia thì sau lưng liền vang một tiếng “ẦM” dữ dội.
Là âm thanh ma sát của ghế xuống mặt sàn.
Lục Viễn đạp văng cái ghế lăn xuống sàn,cất bước đi lại phía Thẩm Đường kéo cánh tay cô ra sau lưng,giọng điệu vô cùng tức giận mà quát lớn về đám học