Lúc hai người về đến chung cư thì đã là chạng vạng tối, ánh chiều tà đỏ rực xuyên qua tấm rèm lụa chiếu xuống căn phòng vài vệt loang lổ.
“Thay giày đi đã.” Ninh Mật Đường đưa đôi dép lê mới mua cho Mạc Hoài.
Mạc Hoài biết điều, thay đôi dép màu lam kia, sau đó lại lấy từ trong túi mua sắm đôi dép màu hồng nhạt, ngồi xuống đặt bên chân Ninh Mật Đường.
“Làm gì vậy?” Ninh Mật Đường bị hành động bất ngờ của Mạc Hoài dọa sợ.
“Dép này cô cũng đi vào đi chứ.” Mạc Hoài chỉ đôi dép hồng nhạt trong tay mình: “Tôi đi giúp cô nhé.”
“À, đi dép… Tôi tự làm được rồi, không phiền anh.” Ninh Mật Đường lầm bầm.
“Ồ được.”
Hai mắt Mạc Hoài phát sáng lên khi thấy đôi dép màu hồng được Ninh Mật Được xỏ trên chân. Bàn chân trắng nõn đi kèm với màu hồng của đôi dép lại càng trắng hơn, ngón chân tròn tròn mềm mịn, móng chân có màu hồng nhạt trông vô cùng khỏe mạnh. Anh cúi đầu nhìn đôi dép trên chân mình, cuối cùng cũng có cảm giác đôi dép này không còn xấu xí.
Đi dạo cả một buổi chiều khiến bụng dạ của Ninh Mật Đường kêu gào, cô chạy nhanh vào bếp làm đồ ăn vậy.
“Anh ăn không?”
Ninh Mật Đường bị đôi mắt đen kịt của Mạc Hoài lẳng lặng nhìn, cô thấy có chút không được tự nhiên nên mới mở miệng hỏi qua.
“Không ăn đâu.” Mạc Hoài lắc đầu: “Chẳng có mùi vị gì cả.” Ngay cả khi đồ ăn có thơm đến đâu anh đều không cảm nhận được vị gì cả, hơn nữa, anh căn bản không cần phải dựa vào đồ ăn để duy trì sự sống.
Ninh Mật Đường gắp một miếng thịt bỏ vào miệng: “Sẽ không, ngon lắm đó.”
“Tôi không cảm nhận được mùi vị gì cả.” Mạc Hoài biểu lộ ra khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Ninh Mật Đường lén thở dài, cái này… Chẳng lẽ thân thể người này vẫn chưa phục hồi bất cứ chức năng gì hả? Cho nên mới không giống như người bình thường, cô cũng chẳng ngửi được chút mùi mẽ nào từ người này cả.
“Nhưng có một điều.” Mạc Hoài vừa nói vừa chuyển con ngươi sáng đen lấp lánh qua người cô: “Tôi có thể cảm nhận được máu cô rất ngọt.”
Trong lòng Ninh Mật Đường lộp bộp.
Mạc Hoài nhướn đôi lông mày thanh tú, thần sắc có vẻ khá hài lòng, tự miêu tả: “Rất ngọt ngào và rất ấm áp.”
Cô không thể không run rẩy, vội vàng ngắt lời: “Đừng, tôi một chút cũng không muốn nghe anh miêu tả mùi vị máu của mình đâu.” Bởi miêu tả như vậy khiến cô ảo tưởng rằng mình biến thành thức ăn của anh, ôi trái tim cô lạnh quá.
Mạc Hoài thở dài, tóc trên trán trượt xuống chạm lông mày, anh cũng muốn chia sẻ cảm nhận của chính mình mà.
Thời gian trôi qua quá nhanh, mua đồ về nhà, dọn dẹp, cơm nước xong xuôi trời đã tối mịt rồi. Lúc tối, Ninh Mật Đường kêu Mạc Hoài vào toilet.
“Mở miệng để tôi xem răng anh thế nào.” Ninh Mật Đường ra lệnh.
“Sao phải làm thế?” Mạc Hoài gãi gãi đầu.
“Nhìn răng anh chút thôi, hé miệng đi nào.”
“Ồ, đây, cẩn thận xem xem.” Mạc Hoài mở miệng, lại sợ Ninh Mật Đường nhìn không được, anh còn tâm lý mà cong eo cúi xuống, dán sát vào cô, giúp cô nhìn rõ hơn.
Ninh Mật Đường tỉ mỉ ngắm hàm răng của anh, răng trắng chỉnh tề, chẳng ai nghĩ đây lại là xác chết ngàn năm sống dậy mà còn có thể giữ được hàm răng hoàn mỹ thế này, không thể tin được.
“Được rồi, giờ tôi dạy anh đánh răng nhé.”
Ninh Mật Đường bóp kem đánh răng lên bàn chải: “Nghe nói ở thời cổ đại, người ta tìm một cành cây rồi làm mềm sau đó đắp thuốc lên rồi bỏ vào miệng ngậm. Nhưng chúng ta đang ở thời hiện đại, con người nên dùng kem đánh răng, mỗi buổi sáng thức dậy và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, anh đều phải đánh răng một lần.” Cô đem bàn chải đã có kem đánh răng đưa cho anh: “Nhìn tôi sử dụng rồi học theo.”
Mạc Hoài học theo từng động tác của Ninh Mật Đường, uống một ngụm nước rồi nhổ ra, lấy bàn chải bỏ vào miệng.
“Động tác nhẹ một chút, chải lên xuống từ từ thôi. Đúng rồi, là như thế đó…” Ninh Mật Đường hướng dẫn: “Ai ui, bọt đó không thể nuốt, nhổ ra đi.”
Ninh Mật Đường thấy yết hầu Mạc Hoài lên xuống đem toàn bộ bọt kem đánh răng nuốt theo, nhanh chóng ngăn lại.
Mạc Hoài nhìn cô, mắt đen sáng ngời, biểu cảm mờ mịt sững sờ, trên miệng còn mang theo một vòng bọt trắng trắng. Trông ngốc ngốc, manh manh, làm trái tim Ninh Mật Đường động một cái.
Nhanh chóng di dời lực chú ý: “Uống nước này rồi nhổ ra đã.”
Ninh Mật Đường đưa cốc nước tới bên miệng Mạc Hoài, anh học theo lời cô nói, uống vào một ngụm, súc miệng rồi nhổ ra.
Mất chút thời gian mới đánh xong răng, Mạc Hoài đứng trước gương nhìn hàm răng của chính mình, anh hỏi cô: “Trắng không?”
Ninh Mật Đường dở khóc dở cười: “Trắng, trắng sáng đến mù mắt tôi rồi.”
Cô tiện tay cất bàn chải cùng kem đánh răng, lấy chai dầu gội cùng sữa tắm mua ở siêu thị ra: “Lát nữa lúc nào tắm, tự anh bôi cái này lên trên người, xả sạch bằng nước sau khi dùng, dùng dầu gội đầu này bôi lên tóc, lấy một ít thôi, sau khi tạo bọt thì gãi gãi một chút, rồi xả sạch bọt bằng nước nhé. Nhớ chưa?”
Đèn trong phòng tắm rất sáng, Mạc Hoài chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng của Ninh Mật Đường, còn có da thịt trắng nõn non mịn, lại mịn màng, lông mi tinh tế dưới ánh đèn lại càng rõ hơn. Đôi mắt sắc lạnh lúc này lại xuất hiện vài phần ấm áp, giọng nói khàn khàn, trầm thấp của anh vang lên: “Có chút không hiểu, lúc tắm, cô có thể giúp tôi không?”
Ninh Mật Đường đang giúp anh điều chỉnh nước ấm, phản bác: “Không được, tự anh làm đi.” Cô làm sao có thể giúp anh tắm rửa chứ, nghĩ đến hình ảnh nào đó, gương mặt trắng nõn thoắt cái liền ửng đỏ, cực đỏ.
“Nước ấm đủ rồi đó, quần áo và khăn tắm tôi đặt ở móc treo kia kìa, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo vào.” Cô giải thích xong thì chạy biến ra ngoài, trong này quá nóng.
Vào phòng bếp uống một cốc nước đá để hạ hỏa, cô thở ra một hơi, nhiệt độ trên mặt giảm đi một chút. Càng ngày cô càng thấy mình đối xử với Mạc Hoài tận tình hết ý rồi.
Trên tivi đang chiếu bộ phim thần tượng giới trẻ, Ninh Mật Đường nhàm chán lấy di động ra xem, cô nhìn thời gian, gần 9 giờ tối mà ký túc xá thì 10 giờ đóng cửa, phải về trước lúc đó thôi.
Điện thoại trong tay chợt đổ chuông.
“Từ Từ.”
“Mật Đường, 9 giờ rồi, cậu… Đêm nay có cần để cửa không?” Giọng nói rõ ràng rành mạch của Tưởng Từ Từ truyền đến.
“Dĩ nhiên, một lát
“Được, xem ra cậu vẫn còn tỉnh táo, không bị trầm mê vào sắc đẹp của bạn trai cậu.” Tưởng Từ Từ cười ha ha. Mọi người đều là người trưởng thành cả, đặc biệt lần trước còn thấy anh chàng bạn trai với thân hình trần trụi ở trong nhà Ninh Mật Đường, yêu đương nam nữ, không cần nói cũng tự hiểu.
“Nghĩ hay nhỉ, mình…”
Nghe thấy tiếng mở cửa truyền tới từ phòng tắm, Ninh Mật Đường quay đầu nhìn, lời chưa nói được nửa câu đã nghẹn lại, cô nhắm mắt, hít một ngụm khí lạnh, nửa xấu hổ, nửa tức giận, nghĩ gì nói nấy: “Tại sao lại không mặc quần áo nữa hả?”
“Uiiii!” Bên kia điện thoại, Tưởng Từ Từ kinh ngạc, trêu chọc: “Hình như mình nghe được chuyện gì đó không thể nói thành lời.”
“Bên này mình còn có việc, một lát sẽ về.” Ninh Mật Đường lấy lại tinh thần, mặt cháy xém, nói nhanh qua điện thoại.
“Mình hiểu, mình hiểu hết mà, thật ra thì cậu không cần vội, không về cũng được. Đừng ngại ngùng, mình cúp nhé.” Tưởng Từ Từ thức thời ngắt cuộc gọi.
Ninh Mật Đường thở dài, mặt từ đỏ chuyển sang đen, chắc phải tìm cách giải thích Mạc Hoài không phải bạn trai cô quá, nhưng mà Tưởng Từ Từ chắc chắn sẽ không tin.
Bỏ điện thoại xuống, cô nửa che đậy mắt, đối với người nào đó có thân hình cao lớn tỏa ra hormone nam tính đứng ở hành lang, chất vấn: “Không phải tôi bảo anh mặc quần áo sao? Tại sao lại để trần trụi thế mà ra hả?” Nếu không phải biết người này là một xác ướp, là xác chết sống dậy thì đúng thật cô sẽ coi anh như một tên biến thái.
Đứng ở hành lang, có lẽ nhìn thấy biểu cảm hung hăng, giọng nói không dịu dàng của Ninh Mật Đường mà Mạc Hoài cảm thấy chính mình như một đứa trẻ mắc lỗi, anh đứng im, hơi bất lực. Đầu tóc ẩm ướt dán chặt trên trán, bọt nước dọc theo chóp mũi chảy xuống, mắt đen ướt át, sắc mặt tái nhợt, thanh âm trầm ổn: “Quần áo ướt, mặc khó chịu.”
Lại bồi thêm một câu: “Không thích mặc quần áo.” Anh một chút cũng không thích cảm giác bị quần áo vải trói buộc, cảm giác bị bó vào rất không thích.
Ninh Mật Đường cảm giác máu đang từ từ muốn phun trào: “Anh không mặc quần áo thì chí ít cũng phải dùng khăn tắm quấn nửa người chứ, không thể để… Aaa trần trụi thế được.”
Mạc Hoài dùng lý do chính đáng: “Tôi không biết, rõ ràng lúc ở siêu thị, cô nói về sẽ dạy tôi mà.”
Hô hấp cứng lại, Ninh Mật Đường nhớ hình như lúc đó có nói thế thật, cho nên là cô làm sai hả?
Trong phòng khách bỗng nhiên im bặt.
Chờ im ắng một lúc, Ninh Mật Đường mở miệng, giọng điệu cũng mềm xuống không ít: “Quần áo không muốn mặc cũng phải mặc, ở phòng này có người khác, anh không thể để thân thể trần trụi như vậy mà đi ra được, lúc đi ngủ anh có thể không mặc cũng được.”
Đang đóng băng tại chỗ vì nghĩ Ninh Mật Đường sẽ tức giận, nhưng Mạc Hoài không nghĩ bây giờ cô lại không tức giận, hai mắt anh tỏa sáng, chân dài sải bước đến bên cạnh cô: “Được, tôi nghe lời cô.”
“Đứng im đó, mặc quần áo vào rồi hãy tới gần tôi…”
Lúc về đến ký túc xá cũng vừa vặn dì quản lý chuẩn bị đóng cổng.
Ninh Mật Đường leo cầu thang, lại nhớ về căn hộ chung cư kia, Mạc Hoài biết cô phải đi nên bộ dáng có hơi bất mãn, cô mỉm cười rồi lắc đầu cự tuyệt. Thế mà cô lại phát hiện ra xác ướp này có hơi… Dính người?
“Mật Đường, về rồi đấy à?” Tưởng Từ Từ thấy Ninh Mật Đường đi vào ký túc xá, bỏ tạp chí trong tay xuống, nhìn cô: “Hắc hắc, mình còn nghĩ cậu không về cơ.”
Ninh Mật Đường cho cô ấy một cái lườm rồi mới hỏi: “Sinh nhật thế nào?”
“Quá chán, cậu không biết đâu, có bao nhiêu là nữ sinh tham gia sinh nhật của Tống sư huynh luôn, ngay cả Tô Tiêu Đồng, Phương Nhã cũng tới.” Tưởng Từ Từ mếu máo: “Cả buổi sinh nhật là hành trình của một đám nữ sinh tranh nhau đoạt Tống sư huynh, một lũ xum xoe, chẳng có gì thú vị, mình bỏ về trước, đến giờ Phương Nhã cũng chưa về, chắc là ở đó chơi cả đêm.”
Ninh Mật Đường biết, cô cũng biết Tống Cảnh Thần là nhân vật phong vân trong trường học, người ngưỡng mộ anh ta chắc chắn rất nhiều. “Tặng quà chưa?”
“Rồi, Tống sư huynh còn hỏi tại sao cậu đột nhiên không tới.” Tưởng Từ Từ nháy mắt với cô, cười nói: “Mình nói thẳng là bạn trai cậu tới, lúc đó cậu không biết đâu, biểu cảm Tống sư huynh thay đổi trong chớp mắt, tiện thể mình hỏi luôn Tống sư huynh thích cậu sao.”
Ninh Mật Đường lặng im, cô cùng Tống sư huynh không tiếp xúc nhiều lắm, số lần gặp gỡ cũng chưa đếm hết đầu ngón tay, làm gì có chuyện đối phương thích mình được?
~Hết chương 10~
Lời của tác giả:
Mật Đường: “Vừa bám dính, vừa trần truồng. Anh có thấy mình khác người không?”
Xác ướp: “Anh không thích mặc quần áo.”