Hôm sau, vừa kết thúc lớp học buổi sáng, Ninh Mật Đường chạy tới tòa nhà giảng dạy số 10.
“Mật Đường, em đến rồi.”
Tống Cảnh Thần vừa ngẩng đầu đã thấy cô đi vào, cô mặc bộ quần áo sáng màu, nhìn có chút mát mắt trong ngày nóng bức, khiến người ta nhìn vào yêu thích không thôi.
“Tống sư huynh.” Ninh Mật Đường chào hỏi, lúc trước cô đồng ý gia nhập hiệp hội của Tống sư huynh rồi, hôm nay xã đoàn có cuộc gặp mặt đầu tiên.
Qua gọng kính vàng, ánh mắt Tống Cảnh Thần dịu dàng: “Em ngồi xuống đi, sắp bắt đầu rồi.”
Cô tùy chọn một vị trí, vừa mới ngồi xuống đã thấy Tô Tiêu Đồng ngồi đối diện mình, nở nụ cười với cô. Ninh Mật Đường liếm đôi môi hồng, cũng cười đáp lại.
“Tất cả mọi người đến đông đủ rồi.”
Số người tham gia hiệp hội không ít, tổng cộng hai mươi tám người, nam nữ chia đôi.
Tống Cảnh Thần đứng trên bục giảng, lên tiếng: “Trước tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Tống Cảnh Thần, hiện đang đảm nhiệm hội trưởng hội sinh viên, bởi vì hiệp hội này là một xã đoàn mới còn non trẻ, nên tạm thời tôi kiêm nhiệm luôn chức hội trưởng, phó hội trưởng là người đứng ở bên cạnh tôi, tên là Giang Hiền Tài…”
“Chào mọi người.” Giang Hiền Tài cúi chào. Người này lớn lên trắng nõn, cao cao gầy gầy, mang theo vài phần thẹn thùng khiến đám nữ sinh bên dưới vỗ tay điên cuồng.
Tiếp đến, theo chỗ ngồi, từng người đứng lên giới thiệu bản thân mình.
Ninh Mật Đường nghiêm túc nghe lời giới thiệu của mỗi người, cô phát hiện ra nơi này chính là nhân tài hội tụ, có không ít người đã từng giành được giải thưởng văn học, có người còn gửi bài riêng cho các tạp chí, cũng có người viết văn trên mạng, cô có nhiều đồng nghiệp thật.
Lúc này đến lượt Tô Tiêu Đồng.
Dễ dàng nhận ra hôm nay cô ta trang điểm khá tỉ mỉ, mặc chiếc váy liền in hoa, cả người toát lên hơi thở thanh xuân trẻ trung xinh đẹp. Cô ta bước lên bục giảng, nam sinh bên dưới một trận xôn xao, Tô Tiêu Đồng thuộc dạng thiếu nữ ngọt ngào cho nên nhận được rất nhiều sự chú ý.
“Chào mọi người, tôi là Tô Tiêu Đồng, sinh viên năm nhất khoa tiếng Trung.” Giọng nói Tô Tiêu Đồng nhỏ nhẹ yêu kiều đầy yếu đuối. “Tôi từng tham gia cuộc thi viết văn cấp tỉnh và giành được giải nhất, hiện đang là một nhà văn ở trang văn học Lục Thủy, bút danh là Thiển Thủy Tiêu Tiêu.”
“Úi, cô ấy là Thiển Thủy Tiêu Tiêu ư?” Một cô gái ngồi bên dưới che miệng đầy kinh ngạc.
“Trời ơi, tôi đang theo dõi bộ <Đã định sẽ gặp lại nhau> của cô ấy.” Cô gái mang mắt kính cũng hết sức kinh ngạc.
“Cô ấy chính là Thiển Thủy Tiêu Tiêu? Gần đây tôi thấy tác phẩm của cô ấy trong bảng xếp hạng Kim Bảng, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy người thật.” Những người khác bắt đầu bàn luận.
Tống Cảnh Thần cũng kinh ngạc, anh ta cũng là tác giả, bình thường có dạo qua các trang web đọc về những tác giả mới, đối với cái tên Thiển Thủy Tiêu Tiêu này khá quen thuộc.
Tô Tiêu Đồng thấy mọi người đều kinh ngạc cùng ngưỡng mộ thì nụ cười trên môi càng rực rỡ, đặc biệt khi ánh mắt chạm tới sự thưởng thức trong mắt Tống Cảnh Thần lại càng cười ngọt ngào hơn.
“Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ cho tác phẩm của tôi, cũng hy vọng chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau. Tôi giới thiệu xong rồi, cảm ơn mọi người.” Tô Tiêu Đồng lễ phép mà hơi khom lưng cúi chào, sau đó dáng người yểu điệu trong tiếng vỗ tay của mọi người lui xuống.
Ninh Mật Đường không ngờ Tô Tiêu Đồng chính là Thiển Thủy Tiêu Tiêu. Cô biết đến bút danh này vì lúc trước có độc giả bình luận dưới tác phẩm của cô, nói Thiển Thủy Tiêu Tiêu có văn phong giống cô, có người còn nói Thiển Thủy Tiêu Tiêu bắt chước cách hành văn của cô nữa.
Cô lại chưa từng để ý.
Lăn lộn ở trang văn học Lục Thủy lâu như vậy rồi, bắt chước cô, sao chép văn phong cô đã thấy rất nhiều, đối với những tác giả sử dụng những thứ của người khác, con đường sau này sẽ chẳng tiến xa được. Sau này, độc giả có nhắc đến nhiều lần nữa, cô mới tìm thử đọc tác phẩm của Thiển Thủy Tiêu Tiêu, đối với tác phẩm của mình Ninh Mật Đường rất quen thuộc, đối phương có bắt chước cô hay không đọc một cái biết ngay.
Cô phát hiện Thiển Thủy Tiêu Tiêu rất khôn khéo, dù là bắt chước cô đấy, nhưng từ ngữ không hề sao chép, tuy nhiên văn phong miêu cả cùng ngữ khí đều là phong cách của cô cả, cả tác phẩm đều lộ ra hơi thở trong tác phẩm của Bạch Tam Điềm.
“Bạn học Mật Đường, đến lượt kìa.”
Ninh Mật Đường hoàn hồn, thấy Tô Tiêu Đồng nói với mình.
“Ừ.”
Cô cho đối phương một nụ cười, đứng lên, đi tới bục giảng.
Bên dưới các sinh viên nam lại kích động, chưa tưởng tượng nổi ở hiệp hội này các học muội đều xinh đẹp như thế, xuất hiện ở nơi này toàn những hoa hậu giảng đường, bình thường bọn họ chỉ có thể ngắm từ xa mà không có cơ hội tiếp cận, không nghĩ tới gia nhập hiệp hội lại có thể tiếp xúc ở khoảng cách quá gần thế này.
“Chào mọi người, tôi là sinh viên đại học năm nhất thuộc khoa tiếng Trung, Ninh Mật Đường, tôi có hứng thú với việc viết lách, tôi thường viết những gì tôi thích. Hiện tại tạm thời chưa có tác phẩm nào xuất sắc cả.” Ninh Mật Đường nói.
Nếu độc giả của cô mà biết cô nói những lời này, đảm bảo sẽ bị họ phỉ nhổ vì cô khiêm tốn quá mức, cô mà không có tác phẩm nào xuất sắc thì quả thực các tác giả khác không cần viết sách nữa. Phải biết rằng các tác phẩm của Bạch Tam Điềm không chỉ được xuất bản, mà còn có ba bộ được mua bản quyền làm phim điện ảnh, mỗi bộ đều dành được số lượt người xem cao ngất ngưởng, bộ nào cũng được mua bản quyền trình chiếu.
Lời giới thiệu ngắn gọn của Ninh Mật Đường vừa dứt, mọi người ngồi bên dưới ngoại trừ hứng thú với khuôn mặt dễ nhìn của cô ra thì họ không chú ý quá nhiều. Lực chú ý tất cả đều ở trên người Tô Tiêu Đồng, phân nửa số người có mặt ở đây đều vây quanh cô ta hỏi chuyện.
Lần gặp mặt này chủ yếu để mọi người làm quen nhau trước, không lâu sau, lục tục giải tán.
“Mật Đường, chờ chút.” Tống Cảnh Thần nhìn Mật Đường chuẩn bị rời đi, gọi lại: “Thực ra, mọi người đều đam mê văn học, em không cần tự ti hay căng thẳng gì cả. Anh tin trong tương lai em cũng sẽ gặt hái được thành công.” Vừa nãy, anh ta thấy cô cô đơn ngồi đó, đoán rằng cô bị cách cư xử của mọi người ảnh hưởng.
“Sao cơ?” Ninh Mật Đường mờ mịt.
Tống Cảnh Thần sợ cô nghĩ nhiều,
Ninh Mật Đường định tối nay đến thư viện gõ bản thảo, chương mới mãi chưa ra, cô phải chạy cho kịp. Hơn nữa, lời Tưởng Từ Từ nói vẫn còn ong ong trong đầu, cô cũng không muốn cùng Tống Cảnh Thần trò chuyện riêng: “Thật xin lỗi, Tống sư huynh, tối nay em có việc mất rồi.”
Gương mặt tuấn tú của Tống Cảnh Thần đầy tiếc nuối, nhưng vẫn duy trì dịu dàng: “Không sao, để lần khác vậy.”
Bên kia phòng học Tô Tiêu Đồng bị mọi người vây quanh.
Nữ sinh mang mắt kính vô cùng kích động: “Tiêu Tiêu đại đại, mình rất thích tác phẩm của bạn, gần đây vẫn luôn theo dõi đầy đủ.”
Một nữ sinh tóc ngắn khác ở bên cạnh hỏi: “Tiêu Đồng, cậu có thể thêm mình là bạn tốt không? Mình cực thích tác phẩm của cậu.”
Ngay lúc này, một nữ sinh có mái tóc dài, xinh đẹp, đặt nghi vấn: “Tiêu Tiêu, phong cách của cậu và Bạch Tam Điềm đại đại giống nhau như đúc, cậu là xem qua tác phẩm của Bạch Tam Điềm rồi viết theo sao?”
Nụ cười trên môi Tô Tiêu Đồng nháy mắt méo sẹo, cô ta quay đầu nhìn về nữ sinh kia, ánh mắt mang theo lạnh lẽo, cười cười trả lời: “Bạch Tam Điềm đại thần quả thực quá xuất sắc, rất có phong cách cá nhân, nhưng không phải chỉ có cô ấy mới có thể viết được như vậy, cô ấy viết trước không có nghĩa người khác viết sau thì là người bắt chước. Chẳng qua cô ấy viết trước tôi nên mới thành đại thần mà thôi.”
Ngôn từ của Tô Tiêu Đồng sắc bén, nhất thời nữ sinh có mái tóc dài kia á khẩu, không biết phản bác thế nào mới tốt.
Không đợi cô gái kia đáp lại gì nữa, Tô Tiêu Đồng nhìn Tống Cảnh Thần, đi tới: “Học trưởng, anh về ký túc xá sao? Đi chung đi.”
“Được, đi thôi.” Tống Cảnh Thần đáp.
Từ thư viện đi ra trời đã tối đen. Bầu trời đêm ở đại học B cực kỳ yên tĩnh, ánh sao thưa thớt treo lơ lửng trên cao vời vợi, xung quanh còn có tiếng côn trùng thi thoảng kêu vang.
Ninh Mật Đường đeo túi đựng máy tính, nương theo ánh đèn đường mờ ảo, chậm rãi tản bộ hưởng thụ khoảng thời gian bình yên này.
“Mật Đường.” Tưởng Từ Từ nghe tiếng động, nhìn qua cửa thấy là Ninh Mật Đường thì mở miệng đón tiếp.
“Mình về rồi.”
Ký túc xá chỉ có hai người La Hiểu Yến cùng Tưởng Từ Từ, Phương Nhã vẫn về muộn như trước.
Ninh Mật Đường đặt máy tính xuống, nhìn La Hiểu Yến an tĩnh đọc sách trên giường, đi qua chỗ Tưởng Từ Từ ngồi: “Xem gì đến mê mẩn thế?”
“Đang xem bát quái.” Tưởng Từ Từ mở web: “Cậu biết không, Tô Tiêu Đồng ở phòng cách vách ấy thế mà lại là Thiển Thủy Tiêu Tiêu của trang văn học Lục Thủy đấy.”
“Mình biết, hôm nay ở cuộc gặp mặt hiệp hội văn học cô ta tự nói mà.” Ninh Mật Đường chẳng có tí kinh ngạc nào.
“Ui chao, mình còn tưởng là ai buột miệng nói, thì ra là tự mình khoe khoang.” Tưởng Từ Từ bĩu môi: “Hiện tại trên web của trường đều bàn luận về cô ta, ngay cả Weibo cũng không thoát khỏi việc tung ảnh chụp, nói cô ta là nhà văn đẹp nhất mạng xã hội. Cậu nhìn xem.”
Ninh Mật Đường nhìn vào màn hình, trên diễn đàn mấy tiêu điểm đều liên quan đến Tô Tiêu Đồng.
“Nhà văn nổi tiếng – Tô Tiêu Đồng.”
“Thiển Thủy Tiêu Tiêu của trang văn học Lục Thủy lớn lên đẹp xuất chúng?”
“Tầm quan trọng của tài của sắc.”
“Mỹ nhân Thiển Thủy Tiêu Tiêu, tôi là fan của bạn.”
…….
Ninh Mật Đường tùy tiện nhìn qua, tất cả mọi bình luận đều nói về trí tuệ cùng diện mạo của Tô Tiêu Đồng, trên đó còn đăng không ít ảnh chụp của cô ta, nhân sắc diễm lệ, nụ cười ngọt ngào, được mọi người tâng bốc là hoa khôi của trường đại học B. Đương nhiên cũng có người không đồng tình, nhưng vừa mới đăng bình luận phản bác liền bị mấy lời bình luận đầy nịnh nọt của những người khác làm lu mờ.
“Ảnh nào cũng trang điểm không biết bao nhiêu lớp, mà da cũng chẳng đẹp, như này mà cũng gọi là hoa hậu giảng đường?” Tưởng Từ Từ vừa ăn khoai tây chiên vừa cười nhạo: “Mật Đường, hay là mình chỉnh sửa, thay mặt cậu lên đó nhé? Trực tiếp vả mặt nó luôn.”
Ninh Mật Đường gõ vào ót Tưởng Từ Từ một cái, giáo huấn: “Đừng có linh tinh lộn xộn, mình thèm vào làm hoa hậu giảng đường, cậu ăn no dửng mở hả?”
Tưởng Từ Từ bĩu môi: “Mình là thấy cô ta thường xuyên nhìn cậu chằm chằm đó, không biết có ý đồ gì không, định giễu võ dương oai ư!”
Cô ngồi vào bàn học của mình, không đặt quá nhiều sự chú ý của mình vào việc đó. “Chỉ cần họ không chọc đến chúng ta, chúng ta cũng đừng quan tâm làm gì, mình thấy cậu chính là quá nhàn rỗi, giáo sư Tưởng nói cậu viết báo cáo, cậu đã làm xong chưa?”
“A a a, mình quên mất, giờ viết ngay đây.” Tưởng Từ Từ đau đầu, ném ngay bịch khoai tây sang một bên, tắt trang web, bắt đầu viết báo cáo.
Ninh Mật Đường dở khóc dở cười, cầm di động trả lời tin nhắn của độc giả.
~Hết chương 11~