Sau giờ học hôm nay, trong nhà ăn đã chật kín người, huyên náo ồn ào.
Tưởng Từ Từ ngồi trong góc, đem thìa cơm cuối cùng ăn vào miệng, nuốt rồi mới cảm thán: “May là hôm nay chỉ có ba tiết, chúng ta mới có thể tới nhà ăn sớm, nếu không thì chúng ta cũng giống bọn họ lúc này, chờ đợi không biết lúc nào mới được ăn cơm.”
Ninh Mật Đường đưa giấy ăn cho cô ấy: “Đúng thế.”
Thời tiết thì nóng bức mà trong nhà ăn chỉ có quạt trần, người lại đổ nhiều mồ hôi, ăn một bữa cơm thôi cũng cảm thấy khó khăn.
“Này, đừng ăn nữa, bên ngoài trường học có tai nạn.” Một cô gái vội vội vàng vàng chạy vào báo tin với một cô gái khác.
“Sao thế?” Cô gái kia đang dùng cơm, nghe nói vậy thì giật mình.
Cô gái vừa báo tin vẫn còn thở gấp: “Đang đi trên đường, nghe có người nói… ở bên hồ phát hiện có người chết.”
“Không phải chứ, đừng làm mình sợ.”
“Lừa cậu làm gì, bên ngoài kia cảnh sát tới đông lắm rồi.”
…..
Lông mày Tưởng Từ Từ nhíu lại, cho Ninh Mật Đường một ánh nhìn kinh ngạc, đè thấp giọng: “Trường học có người chết? Không thể nào, Mật Đường, chúng ta đi xem thế nào đã?”
Ninh Mật Đường còn đăm chiêu suy nghĩ về lời nói của nữ sinh ban nãy, chết ở bên hồ, không biết sao cô lại nghĩ tới cô gái bị cô đụng phải ngày đó.
Chắc mấy chốc, Tưởng Từ Từ đã kéo Ninh Mật Đường chạy ra ngoài. Dọc đường đi thấy không ít người cũng vì tò mò mà chạy tới hóng chuyện.
“Thật sự có người chết.” Tưởng Từ Từ nói.
Nhìn từ xa, quanh hồ nước đã được nâng dây cảnh giới, cũng có rất nhiều cảnh sát đang làm việc.
Ninh Mật Đường tự dưng có dự cảm không ổn, cảm giác rất xấu.
Cho đến khi cô cùng Tưởng Từ Từ tới gần hiện trường, từ dưới vớt lên, xác chết nằm trên mặt đất, quả nhiên dự cảm xấu như cô nghĩ.
Thi thể bị ngâm trong nước đã hơi thối rữa, khuôn mặt sưng vù đôi môi trắng bệch, bộ mặt dữ dằn, một số nữ sinh đứng bên cạnh theo dõi đến nôn mửa, tuy trong lòng tràn ngập sợ hãi nhưng vì tò mò mà cuối cùng vẫn cố chịu đựng, nhỏ giọng thảo luận: “Vẫn nghĩ nó là lời đồn đại thôi, không ngờ trong hồ thật sự có người chết.”
“Sao lại thế này?” Hồ này thật sự có ma? Hay là người này tự sát?”
“Dù sao mình cũng không nghi thần nghi quỷ, có khả năng là bị sát hại, cậu nghĩ mà xem, có thể thi đỗ đại học B, tương lai mở rộng, tiền đồ vô hạn không nói, năm tháng thanh xuân tươi đẹp như thế, vì gì mà chạy tới đây tự sát chứ?”
“Tóm lại cái hồ này có ma quỷ, về sau đừng tới đây nữa.”
Họ càng thảo luận thì càng kích động.
Lúc này, pháp y đã kiểm tra xong thi thể: “Thời gian tử vong là hai ngày trước, miệng, lỗ mũi đều xuất hiện tình trạng bị nấm dạng màu trắng, trường hợp này giống với chết đuối. Ngoài ra, ở bàn tay cùng móng tay không phát hiện có dị vật gì cả, chứng minh trước khi chết không phát sinh tình huống giằng co, dĩ nhiên không loại trừ khả năng tự sát.”
Phụ trách vụ án này là đội trưởng Kiều Tử Nham, anh ấy cùng đồng nghiệp xem xét hiện trường một lần, không phát hiện bất cứ điều khả nghi nào. Anh ấy quan sát bốn phía, quanh hồ hầu như là cây xanh, tầm nhìn khuất bóng, hơn nữa xung quanh lại không có camera theo dõi, càng gây khó dễ cho quá trình điều tra.
Anh ấy vẫy tay, cấp dưới chạy tới nghe chỉ thị: “Điều tra thân phận của thi thể này tới đâu rồi?”
“Kiều đội (*), em vừa mới hỏi xong, người chết là sinh viên khoa tài chính, tên là Lương Diễm Đình, theo như lời của ba người bạn cùng phòng, cô gái này đã hai ngày chưa về.” Phương Dương báo cáo.
(*) Kiều đội: Đội trưởng Kiều.
Kiều Tử Nham khoanh tay, mày nhíu chặt: “Trước tiên đưa họ về cục lấy lời khai.”
Phương Dương nhìn cái liếc mắt của đội trưởng nhà mình, sâu hẹp nơi đáy mắt tỏa ra sát khí tràn đầy uy nghiêm: “Rõ, em đi làm ngay.”
Đứng cạnh hàng rào cảnh giới, Ninh Mật Đường nhìn xác chết nằm đó, trên người vẫn là chiếc váy liền in hoa nhỏ ngày đó. Trong lòng cuộn trào bất đắc dĩ, còn mang theo cả bi thương, ngày đó cô đã biết nữ sinh này phải chết, nhưng vẫn không ngăn lại được. Cũng đã tìm tới hồ, không nghĩ tới… Chắc hẳn lúc đó cô ấy đã chết rồi, thi thể chìm sâu dưới đáy hồ, nên cô mới tìm không thấy.
“Mật Đường, nghe gì không? Cảnh sát nói người chết là sinh viên năm nhất?” Tưởng Từ Từ thu hồi ánh mắt, cô ấy đã nhìn thấy cổ mộ nhiều lần rồi nhưng nhìn một xác chết với khuôn mặt sưng vù trước mắt này, vẫn không khỏi khiếp sợ.
Ninh Mật Đường liếm môi: “Cậu không nghe nhầm đâu.”
“Haizz.” Tưởng Từ Từ thở dài, mang theo suy nghĩ hỗn loạn không nói thành lời, rõ ràng đáng tiếc cho một kiếp người.
Mặt trời ban giưa chói sáng đến mãnh liệt, thế mà người vây xem lại càng đông.
Cảnh sát kiểm tra xong hiện trường, chuẩn bị đưa thi thể đi.
Khi thi thể được đưa đi, lướt qua người cô khiến đôi lông mày thanh tú của Ninh Mật Đường nhíu chặt.
Trên người xác chết này, cô không những ngửi được mùi hương của sự chết chóc, mà còn ngửi được một mùi đặc biệt gì đó, cực gay mũi. Nhưng không chờ cô nghĩ ra thì xác chết đã bị đưa đi xa rồi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tưởng Từ Từ nói.
Ninh Mật Đường nhìn xe cảnh sát rời đi, rồi mới đưa chân đi theo Tưởng Từ Từ.
Tại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Kiều Tử Nham ngồi trên ghế, vóc dáng cao lớn rõ ràng, so với Phương Dương còn cao hơn, giọng nói trầm thấp phù hợp hoàn toàn với ngoại hình lạnh lùng.
“Vào ngày xảy ra vụ án, cô đã ở đâu?”
“Ngày đó tôi thấy trong người không thoải mái, cả ngày đều ở trong ký túc xá.” Hoàng Mẫn trấn định tâm tình, nghĩ về hai ngày trước đó.
“Không ra khỏi ký túc xá dù chỉ một bước chân?”
Hoàng Mẫn lắc đầu, cô ta rất phối hợp, thẳng thắn thành khẩn: “Tính cách của Diễm Đình tương đối táo bạo, tôi cùng cậu ấy không hợp nhau cho nên bình thường ở ký túc xá rất ít khi nói chuyện, tiếp xúc cũng không nhiều. Thật sự không nghĩ cậu ấy lại xảy ra chuyện này.”
Phương Dương hỏi: “Trong ký túc xá, cô ấy có quan hệ tốt nhất với ai?”
“Trong ký túc xá, cậu ấy cùng Liêu Kỳ Kỳ có quan hệ tốt nhất, hai người thường xuyên cùng đi cùng về…”
Lấy khẩu cung của Hoàng Mẫn xong, Kiều Tử Nham cùng Phương Dương lại thẩm vấn một người cùng phòng khác.
“Vào ngày xảy ra vụ án, cả ngày tôi đều đi học với bạn cùng lớp, giữa trưa tới nhà ăn, còn buổi tối tới thư viện.” Lý Thanh Liên trả lời, cô ta có chút khẩn trương, hai tay chụm lại thành hình chữ thập, đặt trên đùi.
Cô ta nuốt nước miếng: “Anh cảnh sát, bạn học của tôi có thể làm chứng.”
Kiều Tử Nham đánh giá Lý Thanh Liên, biểu cảm không đoán được.
Phương Dương gõ cây bút lên mặt bàn: “Đừng khẩn trương, bình tĩnh thôi.” Anh ấy đặt bút lên bàn, nói: “Cô cùng người đã chết có mâu thuẫn gì không?”
Hai mắt Lý Thanh Liên hiện lên kinh hoảng, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cô ta lắc đầu: “Không có, anh cảnh sát, chúng tôi không có mâu thuẫn gì cả.”
…..
Người tiếp nhận thẩm vấn cuối cùng là Liêu Kỳ Kỳ.
Cô gái lớn lên trắng nõn, gương mặt khóc thút thít giống như hoa lê đái vũ(*): “Hôm đó cậu ấy kêu tôi cùng đi ăn trưa, nhưng lúc ấy tôi lại có hẹn với người khác nên không thể đi cùng.” Cô ta lau nước mắt: “Nếu như hôm ấy tôi đi cùng cô ấy thì tốt rồi, như vậy cô ấy sẽ không…”
(*) Hoa lê đái vũ: Hoa lê thấm đẫm nước mưa, ý chỉ xinh đẹp mỏng manh vô cùng.
Kiều Tử Nham mặt không đổi sắc, lạnh nhạt: “Nghe nói cô cùng người đã chết hay đi cùng nhau, có nhận ra trạng thái cảm xúc của cô ấy dạo gần đây không?”
Phương Dương nói thêm: “Giả dụ như buồn bã, tự ti, mất mát, có không? Hoặc là xảy ra chuyện gì đó không vui?”
“Gần đây cậu ấy không có gì khác lạ cả, cùng đi
“Vậy cô có biết cô ấy có quan hệ thân thiết với ai không?”
Lúc này trên mặt Liêu Kỳ Kỳ xuất hiện chút mất tự nhiên, nhẹ giọng mở miệng: “Ngoại trừ tôi ra, chắc là không chơi thân với ai đâu.”
Kiều Tử Nham nâng ngón tay, lúc cao lúc thấp gõ mặt bàn: “Cô ấy có phát sinh mâu thuẫn với ai không?”
Liêu Kỳ Kỳ do dự, mãi mới nói: “Tính Diễm Đình tương đối không tốt, rất nhiều lúc chỉ một điều nhỏ nhặt cũng có thể cãi nhau với người khác.”
“Vậy gần đây phát sinh mâu thuẫn với ai, đắc tội với ai?”
Liêu Kỳ Kỳ nghĩ: “Đúng rồi, hai ngày trước cậu ấy bị một nữ sinh đụng ngã. Lúc ấy tôi vừa vặn nhìn thấy, lúc ấy Diễm Đình rất tức giận, có cùng nữ sinh đó nói qua nói lại vài câu.”
Phương Dương nhíu mày: “Chuyện bé xé ra to?”
Giọng nói của Kiều Tử Nham lạnh băng: “Cô biết người đụng phải không?”
“Biết, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, sinh viên khoa tiếng Trung tên Ninh Mật Đường.”
…..
Kiều Tử Nham cùng Phương Dương tìm tới chung cư lúc trời xẩm tối.
“Hắc hắc, sinh viên bây giờ đều thích thuê nhà bên ngoài như vậy?” Phương Dương đi theo đội trường nhà mình tới trường học, người cần tìm không thấy, sau lại biết địa chỉ chung cư này: “Có thể thuê được nhà ở Lục Loan Uyển xem ra nữ sinh này rất giàu có.”
Kiều Tử Nham nhìn anh ấy: “Ấn chuông đi.”
“Rõ, Kiều đội.”
Ninh Mật Đường đang ở trong phòng bếp làm cơm tối.
Cô đồng ý với Mạc Hoài mỗi ngày đều trở về. Ban ngày bận đi học nên phải buổi chiều tan học mới có thể trở về, trên đường về thuận tiện đi qua chợ bán đồ ăn mua đồ ăn về nấu.
“Đừng có đứng như khúc gỗ nhìn tôi như thế.” Ninh Mật Đường một bên xào thức ăn, một bên xua đuổi người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh.
Mạc Hoài làm bộ làm tịch: “Tôi giúp cô lấy đĩa.”
“Không cần.”
“Vậy giúp cô rửa rau nhé?”
“Tôi rửa rồi.” Ninh Mật Đường nhịn không được trợn mắt.
Mạc Hoài không nghĩ được lý do nào, lại giở bài chơi xấu, nói thẳng: “Tôi không muốn ra ngoài, tôi muốn nhìn cô.” Anh hơi buồn bực: “Đứng nhìn cô là được mà, một lát cô lại phải đi rồi.”
Anh chỉ thích ngây ngốc đứng bên cô, cho dù không hút máu cũng muốn dính lấy cô, trên người cô vừa thơm vừa ấm, anh cực kỳ thích.
Ninh Mật Đường cầm xẻng múc đồ ăn, môi hồng mím lại, vành tai hơi nóng lại còn ngứa.
“Anh muốn nhìn thì nhìn đi, tùy anh đấy.” Cô cắn môi nói.
Được sự cho phép của cô, hai mắt Mạc Hoài sáng ngời, đã sáng nay còn sáng hơn, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm, hận không thể dính lên người cô mãi.
Ánh mắt đối phương quá mức nóng bỏng, Ninh Mật Đường thấy mặt mình bắt đầu nóng cháy rồi. Ngay lúc cô thẹn thùng đến phát giận thì chuông cửa reo lên.
Ninh Mật Đường nói: “Có thể là chuyển phát nhanh đó, anh giúp tôi lấy đồ đi.”
Mạc Hoài gật đầu, nghe lời đi mở cửa.
~Hết chương 13~