“Anh là ai?”
Nhìn hai người đứng bên ngoài, đôi lông mày của Mạc Hoài vô thức nhíu lại, trực giác nói cho anh biết, anh không thích hai người này, đặc biệt là người có vóc dáng cao ráo kia.
“Thì ra là cặp đôi yêu đương cùng thuê nhà.” Phương Dương lẩm bẩm.
Kiều Tử Nham mở miệng: “Chúng tôi là cảnh sát phân khu 9 quận Phú Thành, yêu cầu cô Ninh Mật Đường đến cục một chuyến, hỗ trợ chúng tôi điều tra án.”
Mạc Hoài vừa nghe đến tên Ninh Mật Đường, thân thể cao lớn chặn ngang cửa, trêи người là hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, mang theo khí thế bức người, tóc mái trêи trán rũ xuống: “Tôi không hiểu anh nói gì.”
Nhìn người trước mặt còn cao hơn cả đội trưởng nhà mình, Phương Dương thực sự kinh ngạc với khí thế của đối phương, không biết là người có lai lịch thế nào, vô duyên vô cớ làm anh ấy phát run trong lòng. Theo bản năng, liếc nhìn đội trưởng nhà mình một cái, âm thầm lẩm bẩm, vẫn là đội trưởng lợi hại, đối diện với người ta vẫn hiên ngang bất động như núi.
“Đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ.” Âm thanh của Kiều Tử Nham giống như được xử lý qua, máy móc nói.
Gương mặt sạch sẽ của Mạc Hoài nhăn lại, môi mỏng phun ra từng chữ: “Các anh không thể vào.”
Hai người giằng co, không khí xung quanh đông cứng lại. Ngay lúc Phương Dương cho rằng bọn họ sắp đánh nhau tới nơi thì nghe được giọng nói dễ chịu.
“Mạc Hoài.”
Ninh Mật Đường nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, đi ra, không nghĩ ngoài Mạc Hoài còn hai người xa lạ khác.
“Sao thế?'
Nghe giọng nói, sau đó nhìn người, chẳng trách giọng lại dễ nghe như vậy, tiếng nói cùng diện mạo hoàn toàn xứng đôi. Phương Dương cảm thán, đúng là em gái xinh đẹp.
Mạc Hoài nhìn cô, sự lạnh lùng trong mắt mất đi, anh mách: “Hai người này là người xấu, tôi không cho họ vào đâu.”
Phương Dương bị che chắn bên ngoài có chút ngốc, không ngờ người kia lại thay mặt nhanh đến vậy, mà bọn họ tự dưng sao lại thành người xấu rồi? Rõ ràng bọn là là những cảnh sát vì chính nghĩa cơ mà.
Ninh Mật Đường ra cả, kinh ngạc: “Xin hỏi, hai người là?”
“Chúng tôi là cảnh sát phân khu 9 quận Phú Thành, thẻ ngành của tôi đây.” Kiều Tử Nham hỏi: “Cô là Ninh Mật Đường?”
“Phải, là tôi, có chuyện gì sao?” Nhìn qua thẻ ngành, Ninh Mật Đường tuyệt đối tin tưởng họ là cảnh sát, hơn nữa, cô có chút ấn tượng về bọn họ lúc ở hiện trường trưa nay.
“Liên quan đến cái chết của Lương Diễm Đình, có người nhìn thấy hai ngày trước, cô cùng người chết phát sinh xung đột, hiện tại mời cô cùng chúng tôi về cục hỗ trợ điều tra.”
Mày Ninh Mật Đường nhíu chặt: “Lương Diễm Đình?” Cô nhớ tới thi thể hôm nay nhìn thấy, nháy mắt thông suốt.
“Không sai.”
“Được, tôi đi cùng các anh.”
“Không được.” Mạc Hoài giữ tay Ninh Mật Đường, ngăn cản: “Tôi không thể để họ tùy tiện mang cô đi.” Anh vừa nói vừa lườm hai người bên ngoài.
“Bọn họ là cảnh sát, hôm nay ở trường xảy ra chút chuyện, họ yêu cầu tôi hỗ trợ điều tra, không sao đâu.” Cô giải thích cho anh hiểu.
“Tôi lo cho cô.” Mạc Hoài nắm chặt tay cô không buông, lòng bàn tay lạnh băng của anh kết hợp với nhiệt độ ấm áp của cô hình như không thích hợp lắm.
“Đừng lo, tôi sẽ về nhanh thôi, ngoan, ở nhà chờ tôi.” Cô nửa khuyên giải nửa an ủi anh.
Trầm mặc một lúc.
Mạc Hoài biết ngăn cản cũng không được, chỉ có thể nghe lời Ninh Mật Đường, anh chậm rãi mở miệng: “Vậy cô đi nhanh về nhanh, nếu chờ lâu không thấy cô về, tôi sẽ đi tìm cô.” Anh nhìn Ninh Mật Đường, nhưng ánh mắt lại mang theo tia lạnh lẽo bắn về phía Kiều Tử Nham cùng Phương Dương đứng bên ngoài cửa kia.
Ninh Mật Đường dở khóc dở cười, tuy có chút khó khăn, nhưng lại là lần đầu tiên không cảm thấy anh phiền phức.
“Được.” Cô gật đầu: “Vậy buông tay ra nhé?” Ninh Mật Đường nhìn tay mình còn bị anh nắm.
Mạc Hoài dùng đầu ngón tay lạnh lẽo của mình vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô mãi mới chịu buông ra.
Nhìn Ninh Mật Đường xoay người đi theo hai người xa lạ kia, đối với bóng dáng cô, anh dặn dò: “Đường Đường, tôi sẽ ngoan ngoãn chờ cô về.”
Ninh Mật Đường dừng chân, Đường Đường?
Cô không biết sao nữa, thế nào lại thấy xác ướp này có chút… Đáng yêu?
Phương Dương đi đằng trước không nhịn được run rẩy, trai gái yêu đương bây giờ đều thích tung thức ăn cho chó thế à? Anh ấy nhìn qua sườn mặt đội trưởng, đường cong lạnh lẽo, căng chặt, thần sắc vô vị. Quả nhiên, không hổ là đội trưởng, khả năng chịu áp lực thật cường đại.
Tại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, bầu không khí cực kỳ nghiêm túc.
Đối mặt với màn thẩm vấn của cảnh sát, Ninh Mật Đường không hề khẩn trương, cô đem sự tình ngày đó trải qua thuật lại một lần: “Lúc ấy tôi đi quá nhanh, nhất thời không để ý nên đã đụng phải cô ấy, khiến cô ấy ngã, sau đó đã xin lỗi rồi.”
“Nhưng có người nói cô cùng người chết có tranh chấp?” Phương Dương viết.
“Phải, lúc ấy có cãi hai câu, sau đó cô ấy liền rời đi.”
Sắc mặt Kiều Tử Nham đứng đắn, nghiêm cẩn, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai anh tuấn. “Lúc đó cô có phát hiện ra người chết có gì đó khác lạ không?” Căn cứ vào những điều pháp y báo cáo, người chết tử vong vào giữa trưa hai ngày trước, đó chính là thời gian sau khi phát sinh cãi vã cùng Ninh Mật Đường.
Tròng mắt Ninh Mật Đường đen như mực lưu ly, ngồi đối diện với Kiều Tử Nham, cô suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi còn nhớ lúc đó hình như cô ấy đã khóc, hốc mắt đều phiếm hồng, ngoại trừ tỏ thái độ với tôi thì hình như tâm trạng còn rất buồn bã…”
Kiểu Tử Nham gõ gõ mặt bàn, ngón tay siết chặt: “Cô xác định?”
“Phải, tôi nhớ rất rõ.”
Ninh Mật Đường đi rồi, Phương Dường ngồi sửa sang bản khẩu cung, anh ấy phỏng đoán: “Lúc còn sống đã khóc, lại còn buồn bã, khả năng tự sát cũng không phải là không thể.” Cây bút mực đen quay vài vòng qua những ngón tay linh hoạt: “Đại La đã điều tra, trước khi chết, người đó không phát sinh chuyện gì đặc biệt, gia đình không, học hành cũng không,