Trong trường xảy ra án mạng, người trong trường bàn luận đến ồn ào huyên náo, tất cả mọi người đều cố gắng ở trong ký túc xá, không ai dám bước chân ra ngoài.
Khác với cái náo nhiệt của mấy ký túc xá khác, thì khu ký túc xá 201/4 lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Lý Thanh Liên ngồi ở bàn học của mình, nhìn Hoàng Mẫn đang nghiêm túc đọc sách: “Kỳ Kỳ bị cảnh sát đưa về cục đến giờ còn chưa về, cậu nói, có phải cậu ấy có liên quan tới cái chết của Lương Diễm Đình không?”
Hoàng Mẫn lắc đầu, không muốn nói đến vấn đề này quá nhiều: “Điều này phải chờ cảnh sát kết luận.”
Lý Thanh Liên giữ vạt áo, trêи mặt tràn ngập bất an: “Hoàng Mẫn, cậu thử nói xem, cảnh sát có thể tra ra cái gì?”
“Ai biết, điều bọn họ muốn là tìm ra chứng cứ, chỉ cần ngày nào chưa tìm ra chứng cứ thì ngày đó còn chưa tìm ra được tên phạm tội.”
Hoàng Mẫn gập sách lại, dưới ánh đèn rõ ràng nhận thấy mụn dạo này mọc hơi nhiều, nhìn có vài phần chướng mắt.
“Kiều đội, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi.” Đại La mang văn kiện đưa cho Kiều Tử Nham. “Bên pháp y phát hiện trong thi thể người chết có thành phần thuốc mê.”
Kiều Tử Nham lật báo cáo: “Trước khi chết người đó dùng thuốc mê?”
“Theo phỏng đoán, người chết có khả năng bị đánh thuốc mê quá liều, sau khi hôn mê thì bị ném vào trong hồ, tạo hiện trường giả rằng người đó tự sát.”
Liêu Kỳ Kỳ một lần nữa nhận thẩm vấn.
Phương Dương dùng đầu bút gõ mặt bàn: “Chúng tôi đã tra ra, cái chết của Lương Diễm Đình là bị sát hại, giờ thẩm vấn cô một lần nữa, nếu không muốn bị coi là hung thủ thì đừng giấu diếm bất cứ điều gì.”
Liêu Kỳ Kỳ biết Lương Diễm Đình là người bị giết hại, nhưng lại chưa từng nghĩ mình sẽ bị liên lụy. Ý thức được không thể giấu diếm nữa, cô ta đem chuyện của mình cùng Tiêu Hạo kể rõ một lần.
“Lúc khai giảng xong, tôi cùng Tiêu Hạo bắt đầu ở bên nhau, sau này không biết làm sao, Lương Diễm Đình lại nói thích Tiêu Hạo. Gia đình cô ta mở một công ty buôn bán vật liệu xây dựng, mà vừa vặn là Tiêu Hạo lại mở công ty bất động sản, cho nên họ quyết định ở cùng nhau, Tiêu Hạo đã nói chuyện riêng với tôi, tôi cùng anh ta yêu đương ngầm một thời gian trước đã, nên vẫn chưa từng ai biết hai chúng tôi qua lại.”
Nói tới đây, trong mắt Liêu Kỳ Kỳ mang theo lạnh nhạt, tất cả là tại Lương Diễm Đình, đẩy cô ta cùng Tiêu Hạo vào chân tường cho nên mỗi lần hẹn hò đều như yêu đương vụng trộm.
“Hôm ấy, Lương Diễm Đình đột nhiên gọi điện cho tôi, hẹn ra một chỗ hẻo lánh gặp mặt, lúc tôi đến thì Tiêu Hạo cũng ở đó. Đầu đuôi câu chuyện là, cô ta phát hiện ra tôi cùng Tiêu Hạo có quan hệ.” Liêu Kỳ Kỳ nhớ lại: “Lúc ấy chúng tôi cuống lên, cô ta (Lương Diễm Đình) phát điên, dồn ép hỏi Tiêu Hạo sự thật, Tiêu Hạo đã sớm không chịu được tính tình khó chịu đó, hơn nữa hai nhà cũng đã ký hợp đồng nên không sợ đối phương bội ước, anh ta liền kể hết sự tình cho cô ta nghe.”
“Cho nên các người giết Lương Diễm Đình luôn?” Phương Dương hỏi.
“Người không phải chúng tôi giết, tuy rằng chán ghét cô ta nhưng chưa từng nghĩ tới việc giết người, thanh xuân tươi đẹp như vậy, vì sao phải dành nó vào những việc không đâu.” Lương Diễm Đình luôn tự cho là thiên kim đại tiểu thư, thường xuyên phát giận mọi người, mọi người đều nghĩ Lương Diễm Đình là bạn tốt, chỉ có chính cô ta (Liêu Kỳ Kỳ) biết Lương Diễm Đình coi cô ta như người hầu mà sai vặt mà thôi.
“Sau cuộc nói chuyện ấy, Lương Diềm Đình bỏ chạy, tôi không yên tâm nên đuổi theo, thấy cô ta bị đụng ngã, lại cáu giận nên không dám tiến lên, chờ đến khi cô ta rời đi, tôi quay lại đi ăn cơm cùng Tiêu Hạo.” Gương mặt trắng nõn của Liêu Kỳ Kỳ mang theo khí lạnh: “Chúng tôi đi nhà ăn có camera, các anh cảnh sát có thể đi điều tra.”
Phương Dương lại hỏi thêm mấy vấn đề khác, đến khi không còn nghi vấn mới thả người.
Thẩm vấn xong Liêu Kỳ Kỳ, Phương Dương mang bản ghi chép khẩu cung giao cho Kiều Tử Nham: “Chút nữa em cùng Đại La sẽ đi kiểm tra máy theo dõi, nếu khớp vời bản lấy khẩu cung này thì chứng tỏ Liêu Kỳ Kỳ không phải hung thủ.”
Anh ta thấy đau đầu, trêи thi thể người chết chỉ phát hiện được thành phần thuốc mê, ngoài ra không có bất kỳ manh mối gì khác. Đồng thời, anh ấy cũng phải thở dài, bạn thân, sau lưng lại đâm một dao đau như thế…
“Điều tra từ chỗ thuốc mê đó đi.” Kiều Tử Nham vỗ vai anh ấy.
“Rõ, Kiều đội.”
Thời tiết mùa thu thay đổi bất thường, Ninh Mật Đường mới về đến chung cư thì trời liền đổ mưa to.
“May là đi nhanh vài bước, không thì phải tìm chỗ trú mưa hoặc chờ mưa tạnh rồi.” Ninh Mật Đường vừa đóng cửa sổ phòng khách vừa nói.
“Đường Đường đừng lo lắng, trời mưa thì cô phải tìm chỗ trú là được, tôi có thể tìm được cô mà.” Mạc Hoài giương giương tự đắc nói.
Ninh Mật Đường liếc nhìn anh, càng ngày anh kêu tên “Đường Đường” càng quen miệng rồi đấy. “Nghe giọng thấy anh có vẻ thích trời mưa nhỉ.”
Mạc Hoài lắc đầu, giọng nói mang theo đáng tiếc, nhưng trong mắt lại đầy vui vẻ: “Mưa lớn như thế, Đường Đường không về trường được rồi.”
Ninh Mật Đường đi vào phòng bếp: “Chờ mưa nhỏ tôi về ký túc xá.”
Mạc Hoạc như một cái đuôi lớn, Ninh Mật Đường đi đến đâu, anh đi theo tới đó. Anh nhăn mũi, hừ một tiếng, bên ngoài mưa rơi ngày càng lớn.
Thời gian ăn tối qua đi nhanh chóng, chỉ có mình Ninh Mật Đường ăn cơm, còn Mạc Hoài ngồi ngắm cô ăn. Chờ cô nuốt xuống miếng cuối cùng, Mạc Hoài tay chân lanh lẹ, thuần thục mà giúp đỡ cô đem bát đũa vào phòng bếp rửa sạch.
Học được cách rửa bát đũa là anh yêu cầu Ninh Mật Đường dạy mình. Anh nghĩ, Đường Đường nấu cơm rất vất vả, anh xem trêи tivi có nói, rửa bát đũa sẽ làm tổn thương làn da của phụ nữ, anh da dày thịt thô, cho nên việc rửa bát đũa nặng nhọc này nên để anh làm.
Ninh Mật