Trong phòng không bật điều hòa, xung quan hơi ngột ngạt.
Nhưng cơ thể Ninh Mật Đường đang được bao vây bởi một cơ thể lạnh băng. Sau lưng là ván cửa, mà phía trước lại là cơ thể rắn chắc tường đồng của người đàn ông, mang theo hơi lạnh, không chút ấm áp.
Mạc Hoài cánh tay buộc chặt, vây cô trong lồng ngực mình.
Anh cúi đầu, sát vào mặt Ninh Mật Đường, môi mỏng mang theo lạnh lạnh, khẽ chạm vào cánh môi non mềm kia. Ấm áp, mềm mại, xúc cảm thật tốt, làm hai mắt đen kịt của Mạc Hoài càng khao khát hơn.
Giây tiếp theo, anh thử hôn lên trêи, môi mỏng nặng nề ấn trêи môi căng mọng của Ninh Mật Đường, anh dùng sức đè ép, bất động. Ninh Mật Đường ngượng ngùng nhìn anh một cái, anh chớp mắt, nhìn lại cô.
Một hồi lâu, Ninh Mật Đường nghĩ anh sẽ dừng lại, thế nhưng, người vẫn luôn bất động từ nãy đến giờ lại tự nhiên vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍ môi cô. Cảm xúc lành lạnh kia làm Ninh Mật Đường trừng lớn hai trong mắt, ngập tràn kinh ngạc.
“Ừ, rất ngọt…”
Mạc Hoài thấp giọng nỉ non một câu, đầu lưỡi tiếp tục ɭϊếʍ, một lần lại một lần miêu tả hình dáng môi cô. Cảm giác không đủ thỏa mãn, anh bắt đầu dùng môi lạnh của mình cọ xát hai cánh môi cô, vụng về mà cọ xát, hết môi trêи lại môi dưới, thế này không được, thế kia không xong.
Thân thể mềm mại bị đè trêи ván cửa, dáng người đàn ông quá mức cao, Ninh Mật Đường chỉ có thể vô lực ngửa đầu đón nhận.
Lúc này, Mạc Hoài lỗ mãng dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn môi cô, không bao lâu, môi cô đã bị anh chơi đùa đến đau nhức. Cô nhịn không được khẽ hừ một tiếng, tiếng thở dốc tinh tế lọt vào tai Mạc Hoài, càng kϊƈɦ thích anh gặm nhấm môi cô hơn.
Môi bị cắn hơi đau, Ninh Mật Đường nhịn không được mở miệng hít không khí, cô mở miệng, dẫn đường cho Mạc Hoài. Đối phương thật mau tìm tới, công phá hàm răng, đi vào.
Phút chốc, Ninh Mật Đường cả người chấn động, đầu lưỡi người đàn ông mang theo cái lạnh tiến vào, ở miệng cô càn quấy, kϊƈɦ thích từng đợt tê dại.
Thân thể hai người chạm nhau, khoảng cách ngày càng gần.
Ninh Mật Đường cảm nhận được trong miệng có lưỡi của anh, mang theo tò mò, cô cũng động lưỡi, hơi run run và chạm vào lưỡi anh. Cái lạnh cùng ấm áp của cô là tương phản, đầu lưỡi người đàn ông lành lạnh nhưng mềm mại, đảo qua đảo lại, tựa như ở trong miệng dạo chơi, tựa như thưởng thức loại kem ngọt ngào nhất, có khi lại muốn tan thành bọt nước.
Mạc Hoài nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, giọng nói khắc chế, thấp giọng: “Đường Đường, tới đi, lại ɭϊếʍ, ɭϊếʍ…”
Hai má Ninh Mật Đường đỏ lên, nghe giọng người đàn ông khát cầu kia, cô duỗi lưỡi, run rẩy đụng vào lưỡi anh, hướng tới thuận tiện ɭϊếʍ một cái, ừm, đều là băng lạnh.
Mạc Hoài làm sao chịu nổi loại khiêu khích này, mắt đen nhánh ẩn đầy khắc chế, lưỡi băng mang theo khát khao không lời lập tức quấn lấy đầu lưỡi cô, bắt chước động tác vừa rồi, một chút lại một chút mà ɭϊếʍ.
ɭϊếʍ qua ɭϊếʍ lại, con tim của Ninh Mật Đường đều rung động.
Hô hấp bị đoạt mất, toàn thân Ninh Mật Đường nhũn ra, cô duỗi tay ôm lấy cái eo tinh tráng của Mạc Hoài, ngăn không cho mình tụt xuống. Thân trêи Mạc Hoài trần trụi, tay cô trực tiếp chạm tới da thịt anh, tay cô nóng mà anh thì lạnh, nhiệt độ đan xen, kϊƈɦ thích đại não Ninh Mật Đường đến nổ tung.
Mạc Hoài hôn đến nhập tâm, anh không nghĩ Ninh Mật Đường lại mềm như vậy, mềm như bông.
Cái lưỡi nhỏ mềm, thân thể lại tốt, đè nặng cô, cơ thể này có loại thoải mái không nói nên lời.
Nhưng càng hôn càng nghiền, anh lại càng dính sát vào cơ thể cô, Ninh Mật Đường hơi hơi giãy giụa, đôi môi bị người đàn ông ɭϊếʍ ʍút̼ sưng đỏ cả lên. Anh rời khỏi môi cô, giọng nói trở nên tinh tế lại ngọt ngào: “Được rồi.” Cô thở phì phò: “Không…không cho hôn nữa.”
Đôi mắt Mạc Hoài đen nhánh, sâu thẳm mà ướt át, môi bạc bởi vì cọ xát mà có thêm vài phần huyết sắc. Giọng anh thấp, khàn, mờ mịt hỏi: “Sao thế?” Anh phát hiện, hôn như vậy quá tốt, một chút anh cũng không hy vọng dừng lại.
Khuôn mặt trắng nõn của Ninh Mật Đường cũng ửng đỏ, mắt đen nhánh mang theo nước mắt, cô giận dữ liếc anh, nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn kiếp, môi em đều rách đến nơi rồi!”
Mạc Hoài nhìn đôi môi đỏ tươi ướt át của cô, gật gật đầu, có hơi sưng đỏ thật.
“Đường Đường, như thế môi em càng đẹp.”
Ánh mắt anh sáng quắc, nhìn Ninh Mật Đường, khóe miệng mang theo vài phần đắc ý, đây là anh hôn mà ra đó.
Đối mặt như vậy, trong miệng cô đều là vị ngọt đến từ xác ướp đó, Ninh Mật Đường quả thực điên rồi. Cô rũ mi mắt, nỗ lực che giấu rối tinh rối mù trong mắt, thẹn thùng thúc giục: “Buông em ra đã, chúng ta thay quần áo, còn đi ăn cơm.”
Tay anh buộc chặt cô lại, cúi đầu sát cô, con ngươi đen đến dọa người, đầy mong chờ: “Vậy em hôn anh đi đã, hôn rồi anh liền buông ra. Đường Đường, anh thích em hôn anh.”
“Không đâu.”
Ninh Mật Đường lắc đầu, môi cô vẫn còn đau đây này.
Mạc Hoài cong lưng, đem mặt dán sát trán cô, nhẹ nhàng cọ xát, thấp giọng lẩm bẩm: “Đường Đường, hôn anh đi, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nói.”
Cảm nhận được đụng chạm da thịt, hơi lạnh như ngọc, nghe được bên tai thủ thỉ, trong nháy mắt, tâm tình Ninh Mật Đường đều tan tác, đối với xác ướp làm nũng này, cô không có sức chống cự đâu.
Một cái hôn ấm áp dừng trêи môi Mạc Hoài, mang theo hương thơm ngọt ngào, Mạc Hoài vui mừng không thôi, khóe môi nhếch lên cao, lúm đồng tiền bên má trái như ẩn như hiện, lại có thể đáng yêu như thế.
Bữa tối ăn thức ăn của người bản địa, ăn trêи tầng hai của đại sảnh. Bọn họ tương đối đông người, cho nên chiếc bàn kia cũng là từ những bàn nhỏ ghép lại.
Ninh Mật Đường cùng Mạc Hoài tới cũng là lúc mọi người tới đông đủ.
Không bao lâu, chờ mọi người ngồi xuống, Tống Cảnh Thần cầm một ly rượu vang đỏ, lên tiếng: “Đây là lần hoạt động tập thể đầu tiên, mọi người đều là hội viên, tương lai có thể sẽ trở thành đồng nghiệp, nào, chúng ta nâng ly, chúc mừng hiệp hội ngày càng phát triển.”
Mọi người theo lời anh ta nói, sôi nổi nâng ly, cùng nói: “Cụng ly.”
Chờ mọi người cụng ly xong, Tống Cảnh Thần lại nói: “Hải sản trong sơn trang đều được vận chuyển bằng máy bay tới, đêm nay mọi người ăn nhiều một chút, sáng mai chúng ta đi leo núi, cần giữ sức.” Anh ta nói đùa.
“Được, tôi ăn nhiều là được.”
“Tiệc hải sản lớn ư? Tôi thích.” Những người khác trả lời.
Bởi vì ăn hải sản là tiệc đứng, không ít người đã di chuyển đi lấy đồ ăn.
Ninh Mật Đường ngồi dựa bên cửa sổ nhìn Mạc Hoài: “Anh ngồi đây, em đi lấy đồ ăn cho, anh có thể ăn gì? Em lấy cho.” Cô thấp giọng hỏi anh, sợ lát nữa tất cả mọi người đều ăn, chỉ có anh ngồi nhìn, không tốt lắm.
“Ăn gì cũng được.” Anh thì có thể ăn cái gì, món gì cũng chẳng có hương vị, hơn nữa cũng không cần dùng đồ ăn để duy trì sự sống, bình thường đều không cần ăn.
Ninh Mật Đường gật đầu: “Được, em đi lấy.”
Cô đứng lên, Mạc Hoài cũng đứng lên theo: “Đường Đường, anh đi cầm giúp em.” Con người đen bóng nhìn cô chớp chớp.
Nghĩ đến tính dính người của anh, cô cũng không cự tuyệt.
Tiệc đứng khá phong phú,