Vào đến phòng khách, Mạc Hoài cong người, động tác cực nhẹ nhàng mà đặt cô gái nhỏ lên sô pha, ngay sau đó cúi đầu nhìn miếng vải trắng băng trêи mắt cá chân cô.
Anh nửa ngồi xổm bên sô pha, tay nhẹ nhàng đặt lên chân Ninh Mật Đường, đánh giá, trong mắt mang theo toàn lo lắng cùng đau lòng, “Làm sao chân em lại bị thương? Đau không?”
Cảm giác được ngón tay hơi lạnh của người đàn ông chạm vào da thịt, Ninh Mật Đường có chút không biết làm sao, “Ban nãy ở trêи phố không cẩn thận bị thương, bây giờ không đau lắm đâu.” Cô giấu đi chuyện cứu người ban nãy, cũng không muốn cho Mạc Hoài biết cô bị thương vì chuyện này.
Ninh Mật Đường xem nhẹ ánh mắt của anh, tiếp tục nói: “Lúc ấy vừa vặn gặp được cảnh sát Kiều, anh ấy thuận đường đưa em đi bệnh viện. A Hoài, vừa rồi anh giận vì thấy cảnh sát Kiều sao?”
Cô nhớ rõ, anh từng bảo cô cách xa Kiều Tử Nham ra một chút, nhưng lần này trùng hợp mà.
“Anh không giận.” Mi mỏng Mạc Hoài hơi rũ xuống, che lấp con ngươi đen đến tận cùng đáy mắt, ậm ừ trả lời.
“Vừa nãy anh không giận.” Anh lại nhắc lại.
Gương mặt Ninh Mật Đường tươi cười, cô nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Mạc Hoài đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng sứ của Ninh Mật Đường đến gắt gao, nhắm chặt hai mắt lại, một hồi lâu mới mở miệng, “Không phải anh giận.” Giọng anh trầm thấp hơn bao giờ hết, “Đường Đường, anh ghen.”
Anh nắm bàn tay cô đang đặt trêи đầu gối, hướng chính ngực trái của mình, ấn xuống.
“Anh thừa nhận anh ghen tị.” Anh nói thẳng, rất trực tiếp.
“Nơi này, rất khó chịu.” Anh oán giận, “Rất không thoải mái.”
“Đường Đường, giúp anh ấn đi.” Mạc Hoài chớp chớp mắt, thần sắc nghiêm túc, tiếp tục nói: “Em giúp anh sờ, đợi lát nữa là tốt thôi.”
Nghe được người đàn ông kia làm nũng, trong mắt đen láy của Ninh Mật Đường tràn ngập ý cười, tay nhỏ một lần lại một lần nữa vỗ về ngực anh, “Được rồi.”
Qua một lúc lâu.
Cô hỏi: “Trong lòng còn buồn không, còn khó chịu không?”
Mạc Hoài thoải mái hừ hừ, “Còn một chút, Đường Đường, em sờ thêm nữa đi.”
Lại qua một lúc lâu khác.
“Được chưa?”
Mạc Hoài không cách nào bảo cô dừng được, rồi lại đau lòng cô mỏi tay, hàng mày không tự giác rối rắm, thần sắc hơi do dự.
Ninh Mật Đường tựa như biết anh đang suy nghĩ cái gì. Cô cúi người về phía trước, đôi nay đặt lên vai anh, nửa ngồi xổm đối diện chân người đàn ông, nặng nề ấn một cái hôn trêи môi anh, một tiếng hôn môi vang dội cất lên, ngay cả chính cô nghe xong hai tay cũng không nhịn được phải nóng lên.
Ý cười bên đôi môi mỏng của Mạc Hoài rốt cuộc không nhịn được, thâm thúy lạnh lùng trong mắt bỗng chốc tan đi, chỉ còn dư lại ánh sao sáng ngời, bắt mắt, “Đường Đường, trong lòng không khó chịu nữa…”
Bởi vì chân Ninh Mật Đường bị thương, đi lại không tiện nên Mạc Hoài ôm đồm hết mọi việc vào người mình.
“Đường Đường, em khát à? Anh đi lấy nước cho em.”
“Đường Đường, em đói à? Anh đi gọi cơm hộp cho em?”
“Đường Đường, em muốn đi WC sao? Anh… Anh cõng em đi.”
…..
Ninh Mật Đường không hề có cảm giác phiền nhiễu, trong lòng chỉ toàn ấm áp, ngọt ngào, như được ngâm ở nước chanh mật ong vậy, chua ngọt đến phát hờn.
Cô kiên nhẫn trả lời anh: “Em không khát, không đói bụng, không muốn đi WC.” Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Mạc Hoài đừng đi tới đi lui nữa, “Anh nghỉ ngơi đi đã.”
Mạc Hoài ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống, vẫn cứ không yên tâm, thần sắc thận trọng: “Vậy em có yêu cầu gì nhớ nói anh biết, chân còn bị thương, không tiện làm việc, một chút cũng không được lơ là.”
Nói đến đây, gương mặt tuấn tú trắng nõn bỗng mang vài phần ngượng ngùng, “Nếu… Nếu như Đường Đường muốn anh tắm rửa cho em, anh cũng có thể giúp.”
Tay cầm di động của Ninh Mật Đường run lên, đối diện với ánh mắt mong đợi từ anh, cô không nhịn được mà phải trừng mắt lên, “Không cần!”
Nghịch di động một lúc, nghĩ đến chuyện hôm nay đã cứu người, thoáng chốc Ninh Mật Đường ngưng lại, sau đó nghiêng người nói với Mạc Hoài: “A Hoài, hôm nay anh không hút máu em?”
“Em bị thương, anh không hút đâu, chờ em khỏe lại đã.” Đường Đường đang bị thương, anh sắp đau lòng muốn chết rồi đây, làm sao còn tâm trí hút máu cô chứ.
Ninh Mật Đường dịch qua hướng người đàn ông, trực tiếp vươn ngón tay đặt ở môi mỏng của anh, “Chỉ là chân em bị thương một chút, không nghiêm trọng mà, có để anh hút máu cũng chẳng sao đâu.”
Mạc Hoài nghiêng đầu qua, khó có lúc được làm phản, “Chờ em khỏe lại nói.”
Khoảng cách hai người rất gần, Ninh Mật Đường thấy được mùi hương thanh mát từ cơ thể anh, thanh thanh đạm đạm, một mùi vị mà chỉ có người sống mới có.
Ngửi được mùi hương này, nội tâm Ninh Mật Đường tràn đầy dịu dàng, trong lòng khẽ run lên, lần đầu tiên cô cảm thấy hơi thở của sinh mệnh lại tốt đẹp đến vậy.
Tuy nhiên, ý tưởng trong lòng lại càng thêm phần kiên trì: “A Hoài, nghe lời nào.” Cô không biết hôm nay sau khi cứu người, độ ngọt trong máu cô có thể duy trì bao lâu, có thể mất đi hiệu lực hay không. Nhưng đối với chuyện của Mạc Hoài, cô không muốn đánh cuộc, cũng không dám đánh cuộc.
Mạc Hoài lắc đầu, “Đường Đường, mặc kệ em nói thế nào, kể cả có mắng anh, anh cũng không hút.”
“Ừ, em sẽ không nói, cũng không mắng anh.”
Ninh Mật Đường lại dịch sát người anh, cho đến khi thân thể hai người gần như dán lại với nhau mới thôi. Cô duỗi tay, đặt trêи sườn mặt Mạc Hoài, đem đầu anh xoay lại nhìn mình rồi mới kéo thấp xuống, cô cúi người hôn lên.
Học mấy động tác thường ngày của anh, hàm răng nhẹ nhàng cắn đôi môi mềm mỏng mà hơi lạnh, sau đó duỗi đầu lưỡi ra ɭϊếʍ ɭϊếʍ cho anh bình tĩnh lại.
Mạc Hoài bất động, anh chớp chớp mắt, hai mắt đen nhánh ướt át, có chút nước nhộn nhạo.
Đường… Đường Đường đang dùng mỹ nhân kế với anh đấy à?
Làm sao bây giờ, vui đến phát điên.
“A Hoài.”
Bốn cánh môi dán chặt, Ninh Mật Đường như mê hoặc, “Hút máu em đi.” Giọng nói mang theo dụ dỗ cùng mị lực.
“Chờ em khỏe đã rồi tính.” Hầu kết Mạc Hoài lăn lộn, anh muốn kiên trì.
Ninh Mật Đường không nghĩ tới tên đàn ông này lúc này vẫn còn chấp nhất chuyện kia, mím môi, cô đỏ mặt, nặng nề mà cắn lên môi anh, vào lúc anh xuýt xoa vì đau, lén vươn đầu lưỡi vào trong miệng anh, hơi động, đụng thẳng vào cái lưỡi ấm áp của anh.
Mạc Hoài không nhịn phải giật mình, đang chuẩn bị phối hợp với nhất cử nhất động của cô, muốn ngậm lấy đầu lưỡi cô, thì đầu lưỡi mềm mại phấn nộn kia lại nháy mắt rụt về, môi cô cũng theo đó rời đi.
“Đường Đường?”
Một nụ hôn cứ thế kết thúc, anh mờ mịt không biết làm sao.
Ninh Mật Đường vươn đầu ngón tay, ở trêи đôi môi còn dính nước bọt của Mạc Hoài, nhẹ nhàng vuốt ve, tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành: “Muốn hút máu em không?” Sắc mặt cô đỏ bừng đến mê người, hai mắt đen nhánh mờ mịt hơi nước.
Cảm thụ được ngón tay đụng vào môi mình, Mạc Hoài nửa rũ mi mắt, thần sắc bên trong đoán không được. Anh nghĩ, lúc bình thường, hoàn toàn không cần Đường Đường câu ngón tay, anh vẫn luôn muốn gần cô, hận không thể dính sát vào cô chứ đừng nói tới giờ phút này Đường Đường câu dẫn như vậy… Dụ dỗ anh, quả thực là muốn mạng anh rồi.
“Muốn hay không muốn?”
Lực độ vuốt ve của Ninh Mật Đường tăng thêm vài phần.
Nháy mắt, Mạc Hoài mở môi ra, trực tiếp ngậm lấy đầu ngón tay.
Thôi được rồi, đối với Đường Đường, sức chống cực của anh bằng không.
Đầu ngón tay bị ngậm lấy, vô cùng ấm áp, chất lỏng ngọt ngào dọc theo đầu ngón tay xuôi dòng đi ra. Nếm đến một khắc kia, cả người Mạc Hoài sửng sốt, ánh mắt đen đặc dần tăng, trái tim nháy mắt co thắt.
Máu của Đường Đường nhà anh, lại ngọt hơn nữa…..
Anh có chút kinh dị nhìn về phía cô, ẩn ấn giấu giấu, khóe miệng cô mang ý cười nhàn nhàn, tầm mắt chuyên chú nhìn anh, lại phát hiện khi anh nhìn cô, khóe miệng cô lại mang thêm ý cười xinh đẹp động lòng người.
Dòng ấm áp chảy vào trong miệng, Mạc Hoài cảm giác toàn thân, tứ chi mình đều ngập tràn ấm nóng.
Lần hút máu này rất ngắn, Mạc Hoài tùy ý hút vài cái, ɭϊếʍ ɭϊếʍ đầu ngón tay trắng nõn của cô, rất nhanh đã buông ra, sau đó trong khi Ninh Mật Đường không phòng bị, anh cúi người áp cô xuống, trực tiếp đè cô trêи sô pha.
“A Hoài?” Ninh Mật Đường bỗng nhiên bị động tác của anh làm hoảng sợ, “Sao thế?”
Một bàn tay Mạc Hoài chống trêи lưng sô pha, đem cô gái có dáng người mềm mại vây trong lồng ngực, ánh mắt anh sáng quắc, thanh âm dễ nghe, “Đường Đường, hôm nay em cứu người.” Ngữ khí của anh là khẳng định, chân cô bị thương cũng không phải việc ngoài ý muốn.
Ninh Mật Đường nhắm mắt lại, cô biết ngay mà, lời nói dối sẽ bị vạch trần, nhưng không nghĩ nhanh thế đã bị phanh phui.
Buông tay chống ở lưng sô pha ra, chạm vào gương mặt trắng nõn của cô, nửa xoa, nửa vuốt ve, mang theo hơi ấm, cả người Mạc Hoài đè nặng cô. Sau đó, anh cúi đầu, môi mỏng để sát vành tai cô, giọng nói mê hoặc trầm trầm, dịu dàng lẩm bẩm.
Nhiệt nóng phun trêи lỗ tai, da thịt bên vành tai bị kϊƈɦ thích đến đỏ ửng, cô chịu đựng thẹn thùng, giọng nói người đàn ông truyền đến, cô nghe được rất rõ ràng.
“Đường Đường, sao em lại tốt như vậy?”
“Đường Đường, em muốn anh đau lòng chết sao?”
“Anh rất vui, thật sự muốn móc tim ra cho em xem, cho em sờ nó.”
Lời anh vừa nói, ngữ khí thận trọng, “Về sau cứu người, mặc kệ có phải vì anh hay không, hay bởi vì đối phương nên được cứu, Đường Đường, em phải nhớ kỹ, dù có thế nào