Trên mạng thảo luận ngày càng gay gắt, đặc biệt là mấy ngày gần đây, nhiệt của Tô Tiêu Đồng đều tăng cao, mà weibo của Bạch Tam Điềm chỉ nhận toàn những bình luận ác ý, trên tác phẩm không tìm ra được lỗ hổng để công kϊƈɦ, chỉ có thể công kϊƈɦ những mặt khác, đặc biệt là Bạch Tam Điềm ngoài đời thật, làm người ta suy đoán không thôi.
Cô viết văn nhiều năm như vậy, lại là đại thần bán bản quyền nhiều nhất, không những không tổ chức buổi gặp gỡ ký tên mà ngay cả khi công ty điện ảnh bắt đầu khai máy tác phẩm của cô thì cô cũng không lộ mặt. Nguyên nhân chính như vậy nên nhiều người đọc suy đoán Bạch Tam Điềm không chịu lộ mặt bởi gương mặt kém sắc không tiện công khai, thật sự rất xin lỗi người đọc. Đương nhiên cũng có những người chân chính thích cô, trở thành fan của cô, đều chỉ quan tâm đến tác phẩm cùng nhân phẩm mà thôi.
Trong nhà ăn đại học B, người đến người đi, ồn ào nhốn nháo, xung quanh ngập mùi đồ ăn.
“Dì nhà ăn làm món thịt chua ngọt ngày càng ngon.” Tưởng Từ Từ nhét đầy một miệng đồ ăn, “Phải rồi, chân cậu ổn chưa?”
Ninh Mật Đường đang uống canh, “Thật ra vết thương không nghiêm trọng, không sao đâu.”
“Nhìn sắc mặt bạn trai cậu không nhẹ nhàng giống cậu nói đâu đó.” Tưởng Từ Từ nháy mắt, trêu chọc: “Sáng nay lúc anh ấy đỡ cậu, thấy mặt mày ngập tràn sốt ruột và đau lòng, quả thực là sợ cậu có chuyện gì không nỡ chạm vào vết thương.”
Cô ấy cười đến ái muội: “Mình đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt bạn trai cậu nóng cháy khi đứng cạnh cậu đó, hận không thể dính lên người cậu không rời. Nhìn xem, có phải là còn muốn cõng cậu trên lưng luôn không?”
Không biết có phải vì ăn canh nóng nhiệt phát ra nhiều hơn hay không mà mặt Ninh Mật Đường nóng lên, hai má ửng hồng.
“Ừ.”
Cô rũ mắt, nhớ đến sáng nay, Mạc Hoài kiên trì muốn cõng cô xuống dưới, đi vài bước đã quay đầu muốn cô thơm một cái, nếu không thơm anh lại chơi bài đểu trưng bộ mặt chịu đầy thiệt thòi vì bị bắt nạt, bộ dáng đáng thương không để đâu cho hết. Còn nếu cô thơm thì anh sẽ bày ra bộ mặt đắc ý, quả thực khiến cô vừa vui vừa không thể không thơm được.
Ninh Mật Đường cảm thấy ở trước mặt Mạc Hoài, lòng mình ngọt như kẹo bông và kẹo chocolate vậy, không có năng lực từ chối, sẽ trở nên mềm nhũn, bị ngọt ngào của anh hòa tan mất.
“Ui chao, đoán đúng rồi nhỉ?” Tưởng Từ Từ cắn miếng thịt, liếc mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Ninh Mật Đường, hàm hồ nói.
Ninh Mật Đường tùy ý để cô ấy trêu: “Phải phải phải, tâm linh tương thông.”
“Đúng, mình cảm thấy danh hiệu này mình xứng đáng đảm đương đó.” Tưởng Từ Từ gật đầu, “À, Mật Đường, cậu có biết Hoàng Mẫn bên hệ tài chính không?”
“Hoàng Mẫn?” Cô nhớ là trước đó Kiều Tử Nham có nói qua, bạn cùng phòng của Lương Diễm Đình có một người tên Hoàng Mẫn.
“Đúng.” Tưởng Từ Từ buông đũa, ghé sát vào Ninh Mật Đường, đè thấp giọng: “Mình nghe được tin này, không phải người chết bên hồ là Lương Diễm Đình sao, kẻ giết người là bạn cùng phòng của cô ấy, tên Hoàng Mẫn.”
Ninh Mật Được nghệt ra, cô biết hung thủ giết người là Hoàng Mẫn, lúc đó nói cho Kiều Tử Nham chỉ vì muốn gợi ý phương hướng điều tra. Vậy ra, anh ấy tin lời cô nói?
Tưởng Từ Từ cảm thán, “Cảnh sát tìm được chút thuốc mê trong giày của cô ta, nghe nói là thuốc mê mà Lương Diễm Đình mua, sau đó bị cô ta trộm mất. Hóa ra hung thủ lại là bạn cùng trường, có khi tin tức này mà lên thì trường ta lại phải làm công tác xây dựng hình tượng lại từ đầu mất.”
Ninh Mật Đường nhớ tới gương mặt đầy nốt mụn đỏ của Hoàng Mẫn, còn cả hơi thở không mấy thoải mái trên người cô ta, thì hoàn toàn không muốn bàn luận về người này nữa. Thay đổi đề tài, “Từ Từ, gần đây còn theo dõi tin tức gì về mộ cổ kia không?”
Nói đến vấn đề này, Tưởng Từ Từ cực hăng hái, “Sau khi xác ướp kia mất tích, việc nghiên cứu cổ mộ vẫn không có tiến triển gì. Chuyên gia khảo cổ không tìm thấy được bất cứ điều gì chứng minh về thời đại đó, ngay cả quan tài nạm ngọc hay quần áo trên người thi thể cũng không tìm ra thời gian của triều đại đó.”
Vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ cô ấy nói như vậy, hàng mi đẹp của Ninh Mật Đường hơi nhăn lại, “Không tìm được thời gian của triều đại là sao?”
“Nghe chú mình nói, có khả năng triều đại của mộ cổ kia không được ghi chép trong lịch sử.” Trong mắt Tưởng Từ Từ chỉ toàn là kinh ngạc và cảm thán, “Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chuyên gia, đến cùng có phải là triều đại đã từng tồn tại trong lịch sử hay không thì còn phải nghiên cứu nhiều hơn.”
Ninh Mật đường cố gắng đè nén sự kinh ngạc dưới đáy lòng, nói cách khác, thời đại mà Mạc Hoài tồn tại có khả năng là triều đại chưa từng được biết đến trong lịch sử.
Nhưng lời tiếp theo của Tường Từ Từ còn khiến Ninh Mật Đường khiếp sợ hơn.
“Nhưng mà, có một chuyên gia khảo cổ khẳng định tương đối chắc chắn, là bên trong cổ mộ nhiều quan tài bằng ngọc như vậy, chiếu theo tư liệu cổ thì bọn họ đoán 111 chiếc quan tài kia là trận địa hồi sinh, 111 binh lính kia là những người cùng bị chôn sống. Thời cổ đại quá mức mê tín, không chỉ muốn chết đi có thể sống lại được mà còn muốn sau khi sống lại còn có người hầu hạ.”
Trên mặt Tưởng Từ Từ tràn đầy tiếc nuối, “Hơn nữa trên tư liệu còn nói, trận địa hồi sinh chỉ linh nghiệm với Vua. Thế nên, xác ướp kia có khả năng là vị Hoàng đế không được sử sách ghi danh. Mà cũng chỉ là phỏng đoán thôi, còn chưa tìm được bằng chứng chứng minh cơ, huống chi thi thể kia còn bị mất, nhóm chuyên gia khảo cổ cũng không cách nào nghĩ nổi.”
Lúc này, ngón tay trắng nõn của Ninh Mật Đường nắm chặt chiếc đũa, đầu ngón tay dùng nhiều sức nên trắng bệch. Suy nghĩ của cô đang dừng lại ở trận địa hồi sinh kia. Mạc Hoài sống lại là thật, cho nên những phỏng đoán của chuyên gia