Công ty điện ảnh Dụ Hoa nằm ở đoạn đường phồn hoa, với tòa nhà 36 tầng lừng lững tọa lạc giữa trung tâm thành phố.
“Cô là Bạch Tam Điềm?”
Ở đại sảnh, có một cô gái tóc ngăn đi ra, kinh ngạc hỏi.
Ninh Mật Đường nâng khuôn mặt đỏ bừng vì bị đông lạnh lên từ chiếc khăn quàng màu lam nhạt, khóe miệng hơi cong, cười nhạt nói: “Phải, tôi là Bạch Tam Điềm.”
“Chị, chị, chị…”
Cô gái tóc ngắn ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc miệng, y hệt bộ dáng nhìn thấy quỷ. Không phải trêи mạng nói Bạch Tam Điềm là một bà chị vừa đen vừa béo sao, tướng mạo đáng để xin lỗi người đọc, nên mới thần thần bí bí giấu kín hả?
Làm sao lại là người con gái trước mặt này được, không, nhìn tuổi có khi còn trẻ hơn cô ấy kia, xinh đẹp lại bắt mắt. Mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt còn nhỏ hơn mặt những mỹ nữ nổi tiếng thường lui tới trong công ty, mắt còn sáng hơn mấy nữ minh tinh đỉnh cao lưu lượng.
“Chị thật sự là Bạch Tam Điềm?” Cô gái tóc ngắn nuốt nước miếng, không dám tin tưởng.
“Phải, chính là tôi.” Ninh Mật Đường mỉm cười gật đầu, khẳng định ra tiếng.
“A, không phải là em nghi ngờ chị đâu, nhưng trêи mạng…” Cô gái tóc ngắn không nhịn được lại nhìn trộm để đánh giá Ninh Mật Đường tiếp, thật sự quá xinh đẹp, làn da siêu tốt, siêu trắng, quan trọng nhất là nhan sắc kia quá mức!
Nuốt nước miếng, cô ấy chần chờ: “Trêи mạng vẫn luôn bàn luận về diện mạo của chị, em cũng hiểu lầm như thế, thật sự ngại quá.”
“Không sao.”
Thật ra là Ninh Mật Đường không thèm để ý việc người ta xét nét và suy đoán về gương mặt của mình, bởi vì cô không để bụng nên họ cũng chẳng gây tổn thương cho cô được.
Cô gái tóc ngắn hơi say rồi.
Đối mặt với nữ thần Bạch Tam Điềm, mặt cô gái tóc ngắn đỏ lên, bắt đầu tự giới thiệu: “Em… Em tên Đặng Linh, chị có thể gọi em là Linh Linh, lần này em là trợ lý phụ trách việc sắp xếp thử vai.” Cô ấy lại liếc nhìn Ninh Mật Đường một cái, nhanh chóng nói: “Đạo diễn đang ở trêи lầu, em đưa chị lên nhé.”
“Cảm ơn, làm phiền cô.”
Đặng Linh nhịn xuống những kϊƈɦ động đầy vui vẻ, “Chị đừng khách sáo.” Cô ấy lấy lịch trình công việc ra, ấn thang máy, “Thật ra em cũng coi như là bạn đọc của chị, Đại Đại, chị viết thật sự rất tuyệt.”
“Vậy à?” Nhìn đến thần sắc vui mừng của đối phương, Ninh Mật Đường cũng lộ ra ý cười, “Cô thích tác phẩm của tôi khiến tôi rất vui.”
Thang máy tới, hai người cùng đi vào.
“Em…”
Lúc này, thang máy lại có thêm người khác đi vào.
Đặng Linh nuốt lại những lời muốn nói, nhìn người đi vào, nhanh miệng chào hỏi: “Chị Mai, chị Hải Lan, buổi sáng tốt lành.”
Mạnh Triều Mai là người giỏi giang khôn khéo, gương mặt không thay đổi, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.” Mà người bên cạnh là Bạch Hải Lan lại đang nghịch lọn tóc trước ngực, đeo kính râm với thần sắc không kiên nhẫn tới cực điểm, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của Đặng Linh, một trợ lý nhỏ mà thôi, cô ta không cần để ý tới.
“Người phụ trách bộ này là đạo diễn Tần, ông ta có tiếng là yêu cầu nghiêm khắc, không nhìn mặt. Này, đợi lát nữa lúc thử vai cô diễn tốt vào cho tôi, đừng có nghịch linh tinh, cô phải biết công ty chi nhiều tiền đầu tư để tìm kiếm vai này cho cô đấy, chỉ cần cô dành được vai nữ chính, không lo không bạo hồng.” Mạnh Triều Mai nghiêm túc, “Tôi nghe ngóng được tin Ngô Sở Hề cũng tới thử vai, cho nên, cô nhìn mà làm.”
Bạch Hải Lan ảo não tháo kính ɖâʍ xuống, gương mặt trứng ngỗng với lớp trang điểm mỏng nhẹ, cô ta vốn có khuôn mặt thanh thuần, lại được trang điểm tự nhiên, thoạt nhìn càng hợp với khí chất thanh xuân tươi đẹp.
“Đen đủi, tại sao chỗ nào cũng có cô ta vậy. Chị Mai, chị yên tâm, em sẽ không thua cô ta đâu.”
Hai người thảo luận không thèm để ý đến ai, hoàn toàn coi thường Đặng Linh và Ninh Mật Đường bên trong thang máy.
“Đại Đại, đợi lát nữa em đưa người đến thử vai, sau đó sẽ đưa chị xem kịch bản đã sửa.” Đặng Linh khẽ nói với Ninh Mật Đường ở phía sau.
“Được, cô vất vả rồi.”
“Không… không có gì.” Đáy mắt Đặng Linh tỏa sáng, kiềm chế lại kϊƈɦ động trong lòng, vui vẻ đến cực hạn, Bạch Tam Điềm đại đại quả nhiên vừa thân thiết vừa dịu dàng đó nhé.
Lúc Bạch Hải Lan vừa nghe được hai chữ “thử vai”, ánh mắt đã nhìn qua.
Tầm mắt chạ, đếm gương mặt Ninh Mật Đường, trong lòng nhịn không được chấn động.
Cô ta tự nhận mình xem như là người có nhan sắc đứng đầu giới giải trí, ngay cả xinh đẹp như hoa, động lòng người thì Ngô Sở Hề cũng kém hơn. Nhưng mà, người con gái trước mắt này có diện mạo không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, gương mặt hoàn mỹ này mà sống dưới thời cổ đại thì chính là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.
Nghĩ đến đối phương cũng đến tham gia thử vai, cô ta dùng ánh mắt không vui, hung hăng lườm bên này.
Mạnh Triều Mai cũng phát hiện ra sự tồn tại của Ninh Mật Đường, cô ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn xuống, không thể không thừa nhận, cô ta từng dẫn dắt rất nhiều minh tinh, ngay cả ảnh hậu cũng có ba người, nhưng còn chưa thấy ai so sánh được với người mới trước mắt này. Cô ta dám khẳng định, đối phương không tìm đường chết thì thôi, chứ dựa vào gương mặt kia đảm bảo có thể bạo hồng cả nửa showbiz. Không biết kim chủ đứng sau cô là giám đốc nào…
“Hừ, bộ này đến cả người mới lẫn người không có danh tiếng gì cũng có thể tham gia thử vai sao?” Bạch Hải Lan thu hồi ánh mắt, đánh giá bộ móng mới làm, buông mi che lấp đố kỵ nồng đậm trong mắt, trong giọng nói cũng tràn ngập khinh thường.
Đầu tiên Đặng Linh sửng sốt, sau đó phản ứng lại lời Bạch Hải Lan đang nói đến Bạch Tam