“Cô có thể bắt đầu rồi.”
Bạch Lan Hải tự tin cười cười với người ngồi ở bàn dự thính, ngay sau đó bắt đầu nhập tâm vào nhân vật.
“Đứng lại!” Trong mắt Diệp Khanh tràn đầy sợ hãi, “Ta bảo người đi đi cơ mà, cửa ở bên kia.” Nàng cắn môi, hai mắt đẫm lệ.
Cố Thành quay đầu lại, trong mắt chỉ toàn sự cô tịch và tủi thân, giọng nói chàng trầm thấp, nặng nề, hơi khàn khàn, “Ta về phòng một lát, rồi… rồi mới đi.”
Diệp Khanh ảo não cắn môi, “Ngươi về phòng làm gì?”
“Lấy ảnh chụp chung của hai ta, ta đi rồi thì sẽ không thể nhìn thấy nàng nữa.” Cố Thành cúi đầu, tựa như một con mèo bị vứt bỏ. Không, vốn dĩ chàng chính là mèo biến thành người mà, “Khanh Khanh, ta muốn lúc nào cũng được nhìn thấy nàng.”
Nghe vậy, Diệp Khanh nhắm mắt lại, nước mắt chảy từ khóe mắt…
Lúc Bạch Hải Lan mở mắt, nước mắt lưng tròng, gương mặt thanh thuần ửng hồng. Khóc là cô ta cố tình, cô ta tin màn diễn vừa rồi nhất định có thể gợi lên cảm xúc và kϊƈɦ động những người ở đây.
Đạo diễn Tần muốn nghe ý kiến của Ninh Mật Đường trước, bởi vì cô là tác giả của cuốn sách này, không có ai hiểu biết tình tiết và diễn biến nội tâm từng nhân vật bằng cô cả.
Thấy đạo diễn Tần bảo, Ninh Mật Đường cũng châm chước, mở miệng: “Cố tình khóc, để ý quá nhiều đến biểu cảm của ban giám khảo, cơ mặt diễn hơi nhiều, không biết muốn biểu đạt điều gì.”
Không rõ do Ninh Mật Đường nắm bắt đến bén nhọn hay do trong lời cô nói rõ ràng quá, Bạch Hai Lan nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay mới khắc chế được tiếng mắng chửi người muốn bật ra.
Trêи gương mặt còn mang theo nước mắt, giọng Bạch Lan Hải nhẹ đi, “Vị giám khảo này, dựa theo cô nói thì tôi nên diễn sao mới phải?” Tự nhiên nói cô ta cố tình diễn vậ? Rõ ràng là mượn việc công báo thù tư, còn ghi hận chuyện cô ta mắng cô là người mới ở trong thang máy.
Đối mặt với lời chất vấn này, Ninh Mật Đường bình tĩnh, “Quan điểm cá nhân của tôi thôi, cô còn chưa nắm được tính cách nhân vật, tôi nghĩ cô nên về đọc kịch bản thêm vài lần đấy, như vậy sẽ tương đối bắt được cảm xúc tình cảm của nhân vật.” Cô tạm dừng một chút, thần sắc nghiêm túc, “Cô chỉ sợ hãi nam chính chứ không có chút đau lòng nào. Tất cả quá trình, Diệp Khanh vẫn luôn và rất yêu Cố Thành, nàng sẽ không vì lý do chàng là mèo mà từ bỏ tình yêu. Nàng sợ Cố Thành nhưng cũng đau lòng cho Cố Thành.”
Trái tim bỗng nhói lên, cô đột nhiên nhớ đến Mạc Hoài.
Cô và Diệp Khanh giống nhau, sẽ không vì lý do anh khôi phục được ký ức, trong lòng không có cô mà tình yêu cô dành cho anh giảm bớt. Trả giá thì trả giá thôi, cô không hối hận, đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ không nằm trong tầm kiểm soát, A Hoài thích cô đến thế, sao lại biến đâu mất rồi.
“Cô…”
Bạch Hải Lan trừng mắt, ngay sau đó cắn môi, trêи mặt tủi nhục không thôi. Không ngờ đối phương không để cho cô ta chút mặt mũi nào.
“Đạo diễn Tần?” Cô ta hy vọng đạo diễn Tần có thể nói một câu công bằng.
Đạo diễn Tần rất bội phục Ninh Mật Đường trong việc nhận xét thực lực diễn viên, đồng thời cũng rút lại sự khinh rẻ dành cho tác giả viết truyện mạng. Ông ta gật đầu đồng ý, “Cô ấy nói rất đúng, cô còn chưa nghiền ngẫm thấu đáo tính cách nhân vật đâu.”
Bạch Hải Lan ngẩn ra, chịu đả kϊƈɦ nặng nề, cô ta nghĩ rằng mình có thể nắm chắc nhân vật, đóng tốt, bây giờ lại… vừa thẹn vừa giận, ánh mắt tối tăm liếc Ninh Mật Đường một cái, cằm khẽ nâng lên, không nói một lời mà ngồi lại vị trí.
Có rất nhiều người đến thử vai, khi kết lúc đã quá chiều rồi.
Cuối cùng người được chọn diễn vai nữ chính là một minh tinh tuyến hai, tuy không phải tiểu hoa có lưu lượng nhưng kỹ thuật diễn và hình tượng đều phù hợp, mấy vị giám khảo đều nhất trí thông qua.
“Cô gái, xin chờ một chút.”
Phòng nghỉ, Quách dịch Hạo đang gọi Ninh Mật Đường muốn rời đi.
“Có việc gì sao?” Ninh Mật Đường nghi hoặc nhìn đối phương.
Quách Dịch Hạo nói khẽ với người đại diện bên cạnh một câu, đối phương đánh giá Ninh Mật Đường bằng một cái liếc mắt, ngay sau đó tránh đi.
“Là chuyện này, tôi đã đọc qua kịch bản của rồi, nhưng với một số tình tiết trong truyện, như phản ứng của nam chính thì vẫn chưa nắm rõ lắm, muốn thảo luận với cô một chút, không biết có tiện hay không?”
Quách Dịch Hạo lớn lên thật sự đẹp như ánh mặt trời vậy, trong một đám tiểu sinh lưu lượng, diện mạo này không có vẻ cường quá, ngược lại có loại đẹp trai khó nói. Lúc này, hai tay nhét túi quần, nhìn Ninh Mật Đường rồi nâng chân đi tới, dáng người cao dài, động tác tùy ý, mắt đào hoa thon dài lóe lên ý cười chân thành.
“Tuy hơi đường đột nhưng tôi chỉ có thể nhờ cô việc này không?” Ánh mắt Quách Dịch Hạo dừng ở gương mặt trắng hồng, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Anh ta không ngờ tác giả của lại là nhà văn trẻ đến thế, danh hiệu tác giả Bạch Tam Điềm vẫn luôn nổi ở trang văn học mạng, trong giới điện ảnh cũng từng nghe thấy, mấy bộ đại bạo trước kia cũng là của Bạch Tam Điềm. Nhưng cô quá thần bí, luôn bị người ngoài giới đoán già đoán non. Nhưng nếu trưởng thành với dáng vẻ này, thực ra đúng là nên giấu đi. Nếu không người có ý đồ với cô sẽ nhiều như lông trâu mất.
Ninh Mật Đường suy nghĩ một chút, mới gật đầu, “Được thôi.”
“Tốt quá.” Quách Dịch Hạo cười, hàm răng trắng tinh lộ ra ngoài, càng thêm đẹp trai ngời ngời, “Chúng ta vừa ăn vừa bàn chứ?”
“Hả?”
Dưới cái nhìn kinh ngạc của Ninh Mật Đường, anh ta cười đến vui vẻ, “Chưa ăn sáng nữa, có hơi đói, tôi mời cô đi ăn cơm, chúng ta cùng nói chuyện.”
Mày đẹp của Ninh Mật Đường nhíu lại, không đáp lời.
Tựa như biết đối phương cố kỵ điều gì, mắt đào hoa sáng lên, Quách Dịch Hạo thành khẩn nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ giữ bảo mật chuyện này thật tốt, sẽ không để phóng viên chụp được đâu.”
…..
“Hoài ca.”
Tào Dương xuống xe theo Mạc Hoài, do dự một lát, mới nói: “Lúc còn ở trong triển lãm tranh, khi anh thi vẽ tranh ấy, không biết là bị ai chụp ảnh đăng lên Weibo, chỉ