Thoáng cái, đôi mắt Ninh Mật Đường bắt đầu phiếm hồng.
Cô nhìn sắc mặt biến thành màu đen của Mạc Hoài, ánh mắt lương bạc lạnh tanh nhìn cô một lúc lâu, sau đó anh xoay người rời đi.
Bóng dáng người đàn ông quấn quanh luồng tức giận, còn đầu óc Ninh Mật Đường lại trống rỗng, cánh tay rũ bên người nắm chặt, cô cúi đầu, đôi mắt đen nhánh trong trẻo long lanh ánh nước.
“Khả năng em còn chưa hiểu việc này.”
Đột nhiên, Mạc Hoài đi vài bước rồi lại nổi giận đùng đùng quay lại.
Anh dùng tay nâng cằm Ninh Mật Đường, ánh mắt đụng vào bóng nước sáng trong mắt cô, đôi mắt ướt dầm đề, giọng nói mềm đi vài phần, “Tuy rằng anh nói chúng ta chia tay, nhưng em còn chưa đồng ý mà, chúng ta vẫn là quan hệ người yêu.”
Độ ấm trêи đầu ngón tay anh chạm tới cằm Ninh Mật Đường, “Cho nên, em nói xem anh có quyền lợi được quan tâm em hay không?”
Ninh Mật Đường ngơ ngác nhìn anh.
Anh có ý gì đây?
Mặt Mạc Hoài thật sự dí cô rất gần, cô có thể nhìn rõ được đôi mắt đen như mực kia đầy phẫ nộ, lại có chút tủi thân hiếm lạ, tim run rẩy, trêи mặt cô không tỏ gì nhiều, “Vậy anh đang nhắc nhở em nên đồng ý lời chia tay đúng không?”
“Đừng vọng tưởng.”
Mạc Hoài tỏ vẻ hung ác, con ngươi đen như mực sâu kín, gắt gao nhìn Ninh Mật Đường, anh áp chế lại nỗi tức giận trực chờ bùng nổ, “Muốn chia tay với anh để ở bên thằng kia à?” Đầu ngón tay siết chặt, “Nghĩ cùng đừng nghĩ.”
Ninh Mật Đường tức giận trừng mắt với người đàn ông không thể nói lý này, muốn tránh thoát khỏi sự giam cầm nơi cằm bị anh siết, “Em muốn thế nào, đâu phải chuyện của anh, buông tay đi, anh siết em đau.”
Trái tim nhịn đến hoảng loạn, ghen tuông xa lạ tràn đầy lồng ngực, Mạc Hoài nỗ lực bỏ qua cảm giác khó chịu đó. Môi mỏng hơi nhấp rồi mím chặt, đầu ngón tay buông ra, gương mặt lại hướng Ninh Mật Đường gần hơn, tỏ ra anh đang cực tức giận.
“Anh… anh đừng dí sát em như vậy.”
Ninh Mật Đường rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ánh lửa của người đàn ông kia.
“Không phải trước đó em luôn quấn lấy anh sao?” Mạc Hoài hạ giọng, lạnh nhạt, “Anh cho phép em tiếp tục quấn lấy anh đấy.”
“Lạ gì chứ.” Ninh Mật Đường nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Mạc Hoài cố ý bỏ qua, tầm mắt anh dừng ở đôi mắt to có hàng lông mi dày, hơi run lên, xuống chút nữa là cái miệng với đôi môi trơn bóng mà quật cường cãi, giống như biểu cảm giận dỗi.
Khuôn mặt tuấn tú không còn lạnh lùng nữa, ánh mắt dịu dàng vài phần, Mạc Hoài ôm cô vào ngực, tiếp tục mở miệng nói lời muốn nói, “Ngoài anh ra, những thằng đàn ông khác đều không phải người tốt. Nên em phải giữ khoảng cách với bọn họ đấy.”
Ninh Mật Đường cảm thấy buồn cười, không ngờ anh khôi phục ký ức rồi lại nói giống hệt lúc chưa nhớ gì, “Anh cũng đâu phải người tốt.” Cô trừng mắt liếc anh, giãy giụa, “Buông tay đi, đừng ôm em.”
“Vậy em đồng ý từ giờ không được nhìn người đàn ông kia đi đã.” Mạc Hoài nhân cơ hội nói điều kiện.
“Vì sao em phải đồng ý với anh?” Ninh Mật Đường ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ bóng loáng không tì vết, trắng sáng như sứ, như thể làm từ nước vậy, “Kể cả em muốn gặp anh ta, anh có thể cản được à?” Đối mặt với khuôn mặt thâm trầm kia, cô chỉ muốn làm trái ý anh thôi.
“À.”
Mạc Hoài đến gần hơn một bước, cơ thể hai người đã chạm nhau đến thân mật, anh đề sát cô lên ván cửa, giọng nói như biến mất, “Chẳng làm gì cả.” Bàn tay to hướng lên trêи, ôm gáy Ninh Mật Đường rồi cúi xuống hôn.
Hương vị giống hệt trong trí nhớ, thơm ngọt, mềm mại, hai cánh môi căng mọng ngậm ở trong miệng như sắp bị hòa tan. Vốn tưởng rằng trong mộng là cực hạn dụ người, thì ra trong mộng còn không thơm ngọt bằng một nửa đời thực.
Ninh Mật Đường ngẩn ra, người đàn ông quen đường rẽ lối truyền đến xúc cảm, dùng sức ɭϊếʍ ʍút̼ môi cô giống hệt trước kia, tựa như thời gian quay trở lại là A Hoài lúc cùng cô triền miên thân thiết.
Đầu lưỡi dùng sức cạy mở hàm răng, mang theo độ ấm nóng, đầu lưỡi hưởng thụ mỗi một centimet thịt mềm trong miệng nhỏ.
“Ưm…” Ninh Mật Đường khôi phục tinh thần, cô bắt đầu giãy giụa, “Bỏ… ra.” Đầu lưỡi bị người đàn ông dùng đầy lưỡi dây dưa, căn bản cô không nói thành lời được.
Mạc Hoài hôn dùng hơi nhiều sức, một bàn tay giữ lấy eo thon, một bàn tay giữ vững gáy, dáng người nhỏ xinh bị nhốt trong lồng ngực rắn chắc và tựa vào ván cửa lạnh băng, cả người Ninh Mật Đường không động đậy nổi.
Anh hung hằng dùng sức ɭϊếʍ ʍút̼, ánh mắt Mạc Hoài sâu thẳm như mực tàu, hô hấp dồn dập, hơi thở nặng nề, buông môi ra, hai làn môi chỉ cách một đốt ngón tay, “Đồng ý với anh, đừng để ý đến người đàn ông kia.”
Khóe mắt Ninh Mật Đường ẩm ướt, đôi mắt đen nhánh đầy hơi nước, “Anh khốn kiếp!” Cô giận đỏ mắt, người đàn ông này quá đáng giận, sao lại chán ghét đến thế chứ!
“Không đồng ý?” Giọng Mạc Hoài khàn khàn, anh thò lại lần nữa, cái hôn mạnh bạo dừng trêи môi cô. Đầu lưỡi đang muốn chui vào lại phát hiện cô cắn chặt hàm răng.
Môi mỏng cong lên, anh dùng răng, không nặng không nhẹ mà vuốt ve hai cánh môi cô, cảm xúc mềm mại này quả thực làm người ta muốn ngừng mà không được.
“A…”
Cánh môi căng mọng bị hàm răng kia cắn một chút, cảm giác đau đớn làm Ninh Mật Đường không nhịn được thở khẽ, Mạc Hoài nhân cơ hội đẩy đầu lưỡi vào, tức giận dùng đầu lưỡi dò quanh những chỗ mẫn cảm trong cái miệng nhỏ.
Chốc lát sau, hai má trắng nõn của Ninh Mật Đường đã nhiễm sắc hồng nhạt xinh đẹp, cơ thể không có tí lực nào, bị người ta chỉnh đến mức choáng váng.
“Có đồng ý với anh không nào?” Tiếng Mạc Hoài khàn đến tận cùng, ánh mắt đen sâu thẳm như có thể trích ra mực.
Nước bọt trong miệng lại bị đoạt mất, lưỡi đảo qua lại chỗ mẫn cảm thêm lần nữa, cơ thể Ninh Mật Đường run rẩy, tiếng khóc nức nở đầy tinh tế cũng vang lên.
“Đúng là muốn mạng mà!”
Mạc Hoài thầm mắng một