Lúc về đến nhà, cửa vừa mở thì Tiểu Bát đã phi ra, “Ẳng! Ẳng! Ẳng!” Nó vây quanh Ninh Mật Đường xoay vòng vòng, rất nhớ cô.
“Tiểu Bát.”
Ninh Mật Đường ngồi xổm, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve những nếp nhăn của nó, cười hỏi: “Lâu rồi không gặp, có nhớ tao không?”
“Gâu gâu gâu!”
Tiểu Bát vui sướиɠ phe phẩy đuôi, dụi đầu vào lòng bàn tay cô.
“Đường Đường, em đừng chạm vào nó.” Mạc Hoài trừng mắt với Tiểu Bát.
“A Hoài, hình như Tiểu Bát gầy đi rồi.” Trước đấy còn tròn vo, rõ ràng đã gầy đi.
Nhìn đi, con chó ngu xuẩn lại còn vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ngón tay trắng nõn của cô, anh nháy mắt lạnh như băng sương, nhấc chân đá văng nó ra, “Cách xa chút, Đường Đường là của tao.”
“A Hoài, thời gian này có phải anh không chăm nó đúng không?”
Ánh mắt ghét bỏ nhìn thoáng qua con chó đang lăn vài vòng trêи đất, vừa xấu vừa ngu ngốc, Mạc Hoài lắc đầu, kiên quyết nói: “Ừm.” Mấy tuần này không tìm thấy Đường Đường, mỗi ngày anh đều đau lòng muốn chết, làm gì có thời gian quan tâm con chó xấu xí ngu ngốc này sống chết thế nào. Nhưng mà sinh mệnh của nó thật ra cũng rất kiên cường, một tuần không ăn vẫn có tinh thần yêu đời.
Nhưng có điều mà Mạc Hoài không biết, đó chính là mỗi lần Tào Dương đến kiểm tra anh, đều sẽ chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Bát, nếu không đúng là nó chết đói mất. Đôi mắt đen như mực mang theo ánh sáng, Mạc Hoài tìm lý do: “Nó nhớ em nên mới gầy.”
Nói rồi, anh đặt tay còn lại của cô lên mặt mình, giọng nói đầy tủi thân, “Đường Đường, anh cũng rất nhớ em, em nhìn xem có phải anh cũng gầy đi rồi không?” Anh không ngừng cọ mặt vào lòng bàn tay cô, động tác làm nũng không khác gì Tiểu Bát.
“Ừm, gầy.”
Ninh Mật Đường đau lòng nhìn gương mặt tuấn tú càng thêm góc cạnh của anh,đầu ngón tay miêu tả những nét hoàn mỹ trêи gương mặt này, “Anh lại không ngoan ngoãn ăn cơm.”
“Em không ở nhà, anh không nuốt nổi.”
Giọng anh khá nghiêm túc, “Siêu siêu nhớ em luôn.”
Tim Ninh Mật Đường rung động, ngứa như bị kiến cắn, vừa đau vừa ngứa. Cô trầm mặc một lúc, thấy trong con ngươi của anh ngập tràn ảnh ngược của mình, chỉ có một mình cô.
Lòng cô mềm đến rối tinh rối mù.
Cô nhón chân, hôn lên một bên má anh, “A Hoài…..”
Mạc Hoài nghiêng mặt sang bên còn lại, hất hàm với cô, “Còn bên này cũng muốn này.”
Ninh Mật Đường cười cười, chủ động phối hợp với động tác của anh.
Hôn qua hôn lại vài cái, Mạc Hoài mới vừa lòng. Anh chớp đôi mắt đen nhuận ướt, nói: “Đường Đường, em nghỉ ngơi đi đã, ngày mai anh nói với em cái này.”
“Hả?’
“Ngày mai em sẽ biết.” Nói xong anh nắm tay dẫn cô về phòng, hoàn toàn coi thường Tiểu Bát đang gầm sủa không ngừng.
Thấy Ninh Mật Đường và Mạc Hoài rời khỏi đây, Tiểu Bát lê cái chân què đi theo phía sau họ, sống chết quấn lấy Ninh Mật Đường. Mạc Hoài không có kiên nhẫn lại đá nó, nó lăn lông lốc ra xa hơn.
Hừ, dám to gan lớn mật muốn quấn lấy Đường Đường của anh, quả thực là tội đáng muôn chết cả vạn lần.
Tiểu Bát lăn vài vòng trêи sàn, tới khi ʍôиɠ chạm đất mới dừng lại. Nó cụp lỗ tai, con ngươi tròn xoe chuyển động, thấy cửa bị đóng lại, có chí mà không có lực đành ghé lên mặt lên sàn, ai oán kêu rên: “Ẳng ăng!”
…..
Sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau thì trời đã sáng lắm rồi, bầu trời không còn xám xịt, tuyết không còn rơi, xung quanh là bầu trời xanh lam không thấy gợn mây.
Nhìn trần nhà trắng trắng, Ninh Mật Đường chớp mắt một cái, tỉnh ngủ luôn, nhớ ra mình được Mạc Hoài cứu về rồi.
Môi căng mọng mím lại, ừm, cô nhớ anh quá.
Thay quần áo xong, vừa mới mửa cửa phòng thì cô bị dọa sợ.
Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Chào buổi sáng, A Hoài.” Mạc Hoài với dáng người cao lớn thẳng tắp đang đứng ở lối nhỏ trước cửa phòng, chiếm toàn bộ lối đi.
“Chào buổi sáng.”
Người đàn ông chào lại cô, giọng nói dễ nghe. Anh vội vàng không chờ nổi nữa phải cầm tay cô, hôn trán cô, “Tối qua ngủ ngon không em?”
Môi Ninh Mật Đường cong lên, cười xinh đẹp, “Ngủ rất ngon.”
“Đường Đường, em đói bụng không? Anh làm bữa sáng cho em này.”
“Anh nấu bữa sáng? A Hoài, anh giỏi quá đi!”
Mạc Hoài có chút đắc ý, “Đường Đường, nếu em cảm thấy ăn ngon thì sau này ngày nào anh cũng làm bữa sáng cho em, được không?”
…..
Anh nói liên miên không ngừng, dắt cô đến phòng bếp.
“Được.”
Ninh Mật Đường thuận theo động tác của anh, vô cùng nhẫn nại trả lời những vấn đề anh đề cập tới.
Cô gái ngoan ngoãn nhu thuận, dịu dàng đến cực điểm khiến môi mỏng của Mạc Hoài không nhịn được lại phải cong lên.
Anh kéo ghế, ngồi bên cạnh cô, đặt một bát cháo trắng tới cạnh tay cô, “Đường Đường, cháo để một lúc rồi, không nóng đâu.”
“Anh ăn chưa?”
Mạc Hoài lắc đầu.
“Vậy anh và em cùng ăn, được không?” Giọng Ninh Mật Đường dịu dàng vô cùng.
“Được.” Mạc Hoài lạnh lùng vốn đã không ở đây, chỉ còn một Mạc Hoài như gió xuân ấm áp.
Tốc độ ăn của Mạc Hoài khá nhanh, vậy nhưng tướng ăn như vậy không hề ảnh hưởng đến khí chất ưu nhã của một vị vua như anh, anh đặt chiếc đũa xuống, ánh mắt chăm chú nhìn miệng nhỏ của Ninh Mật Đường đang hoạt động, cô ăn uống khá nhã nhặn. “Đường Đường, anh xúc cho em nhé?”
Anh nói làm cô không kịp tưởng tượng, làm cô cầm cái thìa trong tay đứng hình, nhanh chóng từ chối, “Em tự ăn được.”
“Tiếc ghê…”
Đôi mắt đen bóng của Mạc Hoài đầy tiếc nuối, biểu tình không cần nói ra cũng biết là anh đang ấm ức.
Giải quyết xong bữa sáng, Ninh Mật Đường lấy ít thức ăn cho chó ra đút cho Tiểu Bát.
“Đường Đường, em lấy một ít ra là được.” Mạc Hoài ngồi một bên, không có nhẫn nại trừng mắt nhìn Tiểu Bát, bực, vừa ngu vừa xấu, đã vậy còn tham ăn, khiến anh không tài nào thích nổi.
“Có rất đói bụng đúng không anh?”
Tiểu Bát rất sốt ruột khi được ăn, dẩu ʍôиɠ lắc lư, ăn từng chút từng chút một.
“Lúc nào chả là bộ dáng tham ăn chứ.” Mạc Hoài không chờ nổi phải nói. “Đường Đường, đừng dỗ nó, em quan tâm anh đi.” Anh lôi kéo Ninh Mật Đường, như thể đã chờ đợi rất lâu rồi, sốt ruột đi đến thư phòng.
Ánh sáng trong thư phòng khá trầm, máy sưởi lại bật ở mức lớn làm cả người ấm áp khoan kɧօáϊ.
Ninh Mật Đường nhìn tranh vẽ treo trêи tường, im lặng thật lâu không nói.
“Thích không em?”
Mạc Hoài ôm cô từ phía sau lưng, không nhìn được biểu cảm của cô hiện giờ, anh hơi khẩn trương chờ mong.
Ninh Mật Đường không đáp lại.
Đôi tay ôm cô của Mạc Hoài siết chặt lại, do dự mãi mới mở miệng, “Nếu em không thích, anh có thể sửa lại…”
Trêи vách tường, từ đại hôn đến khi sinh con, con khôn lớn trưởng thành, rồi già đi về tuổi xế chiều, hai người bọn họ vẫn nắm tay nhau như cũ, làm bạn cùng nhau, thời gian có ra sao cũng không thay đổi, nhất là bộ cẩm tú màu lam của anh và bộ màu hồng của cô, lúc nào cũng gắn bó đến bạc đầu giai lão.
Ninh Mật Đường xoay người lại, cô ngước mắt nhìn vào mắt Mạc Hoài, đôi mắt sâu đen như mực của người đàn ông có hơi hoảng loạn còn chưa kịp giấu đi.
“Không phải sửa.”
Giờ này phút này đây, cô vô cùng xác nhận, dù cho từng mất đi ký ức, hay là khi ký ức đã quay về thì Mạc Hoài vẫn chỉ cần cô, đều yêu cô như thế.
Cô giành được tình cảm duy nhất trêи thế giới này của anh, hoàn toàn đại thắng.
Cô ôm lại vòng eo rắn chắc của anh, Ninh Mật Đường ngửa khuôn mặt nhỏ, trong mắt sáng như đầy ánh sao trời, khóe mắt hơi phiếm hồng, môi khẽ mở, giọng nói mềm mại: “A Hoài, em rất thích, cũng rất vui nữa.” Cô tựa đầu vào ngực anh âu yếm cọ cọ, mười phần ỷ lại.
Niềm vui trong ngực sắp tràn ra ngoài tới nơi rồi, vui mừng đến không kịp cản. Giống như khi còn nhỏ, giấu người lớn ăn trộm một viên kẹo ngọt, không muốn chia sẻ cùng người khác, âm thầm lén lút nếm thử, người đàn ông này chỉ thuộc về một mình cô, tư vị hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa khiến cô ăn một miếng lại thêm miếng nữa, thỏa mãn không thôi.
Ninh Mật Đường dùng giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn, dùng ánh mắt long lanh hơn bao giờ hết: “A Hoài, làm sao bây giờ.” Cô nghiêm túc nói: “Em vô cùng yêu anh.”
Cô rất thích, rất rất thích người đàn ông này, thích đến mức muốn lấy mạng cô luôn.
Tim Mạc Hoài đập nhanh mãnh liệt, tình triều xa lạ ập tới, máu sôi trào cuộn dâng.
Mặt mày sạch sẽ thư sinh của anh đẹp mê hồn, còn đẹp và quyến rũ hơn cả gió trời trăng đêm, mắt sáng như bầu trời sao, khóe miệng không kiềm chế được phải nhếch lên, lúm đồng tiền sâu thật sâu hiện rõ, giọng nói trầm thấp đầy đắc ý: “Anh biết.” Đường Đường yêu anh muốn chết.
Trong thư phòng ngập tràn ấm áp, hơi thở ái muội bao lấy, xuôi theo không khí phủ đầy hơi nóng.
Tâm tình Mạc Hoài rất tốt, sóng mắt nhộn nhạo chợt lóe lên, đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, ôm cô vào lòng mình thật chặt, “Đường Đường, anh dạy em vẽ tranh.”
“Hả?” Ninh Mật Đường khó hiểu nhìn anh.
“Anh dạy em vẽ tranh.”
Nói rồi không chờ nổi, anh dắt cô đến bên thư án, “Em ngồi đây.”
Mạc Hoài kéo ghế ngồi xuống, rồi lại kéo Ninh Mật Đường ngồi lên đùi mình.
“A Hoài?”
Ninh Mật Đường hơi mất tự nhiên, thân mật đến mức này hả, dáng ngồi này làm má cô nóng hôi hổi.
“Ngoan, cứ ngồi thế đi.”
Mạc Hoài ôm cô trong lòng mình và án thư, lấy bút lông trêи giá bút xuống, chấm mực nước rồi nhét vào lòng bàn tay cô. Bàn tay anh to với những đốt ngón tay rõ ràng, thon dài, lòng bàn tay có vết chai hoàn toàn bao trọn lấy bàn tay non mịn nhỏ nhắn như ngọc của Ninh Mật Đường.
“Em không biết vẽ.”
Mùi hương trúc trêи người Mạc Hoài mát lạnh dễ ngửi, không ngừng đánh úp cô, là hương vị độc dược thuộc về anh. Ninh Mật Đường đỏ mặt, nỗ lực bỏ qua cảm giác áp bách đến từ sau lưng.
Mạc Hoài cười cười, chớp đôi mắt sáng mê người, “Không sao, anh cầm tay em vẽ.” Nói rồi khuôn ngực rắn chắc dán tới lưng cô, đầu anh đặt ở cổ cô, môi mỏng hé mở, hô hấp nóng bỏng phả lên dàn da cổ trắng nõn, “Đường Đường, chúng ta cùng vẽ bức , được không?”
Trong thư phòng bật máy sưởi vừa đủ ấm, lúc mới vào Ninh Mật Đường đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc váy liền màu trắng gạo. Nhiệt độ nóng rực của cơ thể người đàn ông xuyên qua lớp váy mỏng manh, thấm vào da thịt cô. Ninh Mật Đường nắm cán bút, đầu ngón tay siết lại, thấp giọng lên tiếng: “Tùy anh.”
Bút mực đi những nét trêи giấy trắng, nét vẽ có lực, hạ bút như thần, chỉ vài nét ít ỏi đã phác họa được hình dáng ban đầu của người con gái.
“Lợi hại ghê.”
Ninh Mật Đường cảm thán, chỉ vời vài đường cơ bản mà hình dáng nhân vật đã rõ rồi.
Cô bắt đầu thấy hứng thú, bắt đầu chuyên tâm nhìn cánh tay bị kéo của mình đưa ngòi bút nhảy múa trêи nền giấy trắng, mà vứt luôn chuyện mình đang thẹn thùng vì ngồi trêи cặp đùi căng chặt của Mạc Hoài.
Không bao lâu trêи tờ giấy đã hiện lên dáng vẽ quyến rũ của người con gái, vành tai mượt mà nhỏ nhắn rõ ràng, Ninh Mật Đường cắn môi, hỏi: “Vẽ em à?”
Mạc Hoài dán vào da thịt non mịn nơi cổ cô, ʍôиɠ mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Ừ.”
Anh ôm Ninh Mật Đường chặt vào trong ngực, môi mỏng bắt đầu như có như không đụng chạm vào da cô, sau đó lại theo cần cổ thon dài leo lên vành tai, hơi nở nóng rực phủ lấy, anh không nói hai lời đã ngậm lấy thùy tai mượt mà đáng yêu vào trong miệng.
“A.”
Lỗ tai đột nhiên bị ướt, hơi ấm trong miệng của anh khiến Ninh Mật Đường sợ tới mức thở nhẹ ra tiếng, cả người căng thẳng.
Cô hơi giãy giụa, cảm giác được cánh tay Mạc Hoài siết hơn, ngay sau đó thân mình mềm nhũn mặc anh định đoạt.
Thùy tai bị ɭϊếʍ ʍút̼ khiến cô rất ngứa, cảm thấy nóng nực tê lại truyền đến làm Ninh Mật Đường không nhịn được run rẩy. Đôi mắt cô lóng lánh sóng như sắp thành nước, ánh mắt chạm đến ngòi bút mới phát hiện, thời gian vừa trôi, trêи giấy vẽ đã có thêm người khiến mặt người con gái ửng hồng.
Dáng người đàn ông cao lớn, thân mật kề sát rồi đè nàng lên trường kỷ. Váy lụa rơi xuống đất, đai dài nàng mặc tuột xuống, dính trêи lưng chàng, hai người đó làm gì không cần nói cũng biết.
Tay cô ngừng lại, không muốn vẽ nữa.
“Không phải nói vẽ tranh xuân dài sao?”
Ninh Mật Đường thẹn thùng hỏi anh, gương mặt trắng đã nóng bừng, cô cảm nhận được hàm răng anh đang không ngừng cọ xát thịt mềm chỗ vành tai.
Mạc Hoài ɭϊếʍ nốt ruồi son trêи vành tai cô, chậm rãi giải thích: “Ừm, xuân ý dạt dào, nhất ý động tình, khi ngủ ngon.” Nói rồi thân thể lại gần sát lại cơ thể Ninh Mật Đường, không chừa lại một kẽ hở nào, giọng nói ấm ách trí mạng đầy dụ hoặc, bắt đầu lẩm bẩm: “Xuân gặp sắc, liễu đung đưa, hoa tâm động. Tình nồng ý đậm, uyên ương gặp gỡ…”
“Đừng đọc nữa.”
Vốn định làm bộ nghe không hiểu, nhưng người đàn ông càng nói càng lộ liễu, làm mặt Ninh Mật Đường đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, cô xoay người muốn che miệng anh, nhưng đối phương còn đang bận ngậm vành tai cô, cô không ra tay được.
Mạc Hoài thấp giọng cười, “Đường Đường, bịt tai trộm chuông là hành vi không tốt.”
“Anh đặt em xuống đi, không vẽ nữa.” Ninh Mật Đường hơi bực, mặt đỏ như trái táo, cả người vừa nóng vừa mềm, vị trí bên dưới thay đổi thế nào cô là người rõ ràng nhất, quả thực khiến cô ngồi cũng không xong.
Môi Mạc Hoài khẽ nhếch, vẫn ɭϊếʍ lấy vành tai ửng đỏ ướt át kia, trêи mặt còn nhiễm sắc, anh mất giọng không nói được, sau đó mới ậm ừ: “Không được.”
Anh mổ lên môi cô mấy phát, “Chẳng lẽ em không nhìn ra sao?” Anh cử động bên dưới chạm vào cô, “Đường Đường, anh đang cầu hoan.”
Mặt Ninh Mật Đường đỏ bừng trong nháy mắt.
Người đàn ông thẳng thắn thành khẩn nói ra, còn có động tác ám chỉ làm Ninh Mật Đường