Vu Cầm nghe thấy động tĩnh sau màn gấm, nàng ta nhanh tay vén màn lên, người hầu đang giúp Ninh Mật Đường rửa mặt, khi nàng ngồi xuống mới chậm rãi nói: “Cô nương, nghe được tin tức trêи triều, đã gần mười ngày Hoàng thượng không lên triều sớm.”
Ninh Mật Đường hơi sửng sốt, “Có nghe được nguyên nhân không?”
Vu Cầm hạ tông giọng xuống thấp nhất có thể, chần chờ rồi mới nói ra: “Nghe là… Hình như Hoàng thượng sinh bệnh.” Những việc này vốn là các nàng không nên nghe, nhưng cô nương nhà mình hai năm trước lại có tình cảm với Hoàng Thượng như bị ma nhập, không lúc nào không chú ý đến tin tức về vị kia.
Đáng tiếc là Hoàng thượng lại ban thánh chỉ, trong vòng ba năm sẽ không nạp phi, nếu không với sắc đẹp của cô nương trong nhà, nhất định có thể như nguyện ý ở bên Quân vương, nhận mọi sủng ái.
Ninh Mật Đường rũ mi mắt, ánh mắt long lanh bị che khuất, nàng im lặng không nói gì.
“Cô nương, tin này cũng chưa chắc là sự thật.”
“Tin đồn vô căn cứ tất có nguyên nhân.” Ninh Mật Đường nhanh chóng viết lên giấy, “Ngươi tìm người giao phong thư này cho Thái thần y.”
“Vâng thưa cô nương.” Vu Cầm nhận lấy, muốn nói lại thôi.
Sóng mắt Ninh Mật Đường lưu chuyển, nhìn nàng ta một cái, “Còn việc gì sao?”
Vu Cầm khựng lại, hầu hạ cô nương đã nhiều năm rồi mà nàng ta vẫn bị vẻ đẹp kinh diễm của cô nương làm ngây người.
Đầu Vui Cầm cúi thấp hơn, nàng ta bẩm báo đúng sự thật: “Cô nương, hôm nay Tim Tú tới Lệ Đường Viên của chúng ta tìm cô nương để bỏ đi bản vẽ. Vốn đã thiêu hủy nhưng lại bị Tim Tú cản người chặn đường, nàng ta lấy đi bài thơ hôm trước cô nương làm ra.” Vu Cầm rất khó chịu, nhất định là nhị cô nương muốn lấy bài thơ của cô nương nhà nàng ta hòng thay thế người, muốn cướp đi dành hiệu tài nữ đệ nhất.
Nàng ta nửa đầu, nhìn thoáng qua Ninh Mật Đường đứng cạnh bàn gỗ tử đàn, người mặc váy dài thu gọn eo, sóng mắt như ánh hoa sao, môi phấn đào, răng trắng màu tóc dài đen quét qua màn khoác sau người, càng thêm thanh lệ tuyệt sắc. Mọi người chỉ biết phủ Thừa Tướng có nhị cô nương xinh đẹp nhất kinh thành, tài trí hơn người lại không biết đại cô nương mới là người chân chính khuynh thành khuynh quốc, học thức uyên bác.
Ninh Mật Đường nghe những lời này mà nét mặt không hề dao động, chuyện đi tới nước này nàng cũng mặc kệ, không đáng để nàng để ý tới, nhưng cũng không thể để một nha hoàn nhỏ bé có thể vả mặt nàng được, “Ngươi truyền lời đến cho nhị cô nương, nếu nàng ấy còn muốn giữ danh hiệu tài nữ, thì trông coi người của mình cho tốt, nếu không, ta không ngại xé rách mặt nạ của nàng ta đâu.”
Vu Cầm hiểu, cô nương thường quan tâm chú ý đến chuyện của Hoàng Thượng, nhưng những điều khác cũng biết, nếu thật sự để cô nương giận lên, thủ đoạn chắc chắn sẽ rất quyết đoán, căn bản là không cho người ta kịp đánh trả.
…..
Hương trong lư hương lượn lờ, mùi trầm hương tản ra vị cam ngọt làm tâm hồn người ta thoải mái.
Mạc Hoài mặc thường phục thêu rồng của Hoàng đế, một tay chống trán, một tay đặt lên quân cờ, dáng người cao lớn thả lỏng đầy lười biếng, tư thái của hắn hàn nhã ngồi cạnh cửa sổ, tư thái tùy ý lại không thắng được khí chất thanh nhã ung dung đã có từ khi sinh ra.
Thái Chi Di cung kính cong eo, chờ nhận được lời đáp. Dù cho vị này không nói một lời, Thiên tử bức phải đến thì hắn cũng không dám qua loa lấy lệ.
Quân cờ bạch ngọc dừng trêи bàn cờ, phát ra một tiếng vang dễ nghe.
Mạc Hoài nhấc mi mắt lên, gương mặt tái nhợt tuấn tú không có biểu cảm gì, hắn nhìn về phía Thái Chi Di, “Ngươi đã vì Trẫm mà đến, vậy kết quả thế nào?”
Thái Chi Di âm trầm lại khϊế͙p͙ sợ, châm chước rồi mới sửa sang lại ngôn từ, sau đó mới nói ra, “Bẩm Hoàng Thượng, độc trêи người của người đã xâm nhập vào gan phổi, năm sáu phần trong phổi đã hoàn toàn bị ăn mòn…”
Mạc Hoài thu lại một quân cờ đen, “Nói đúng sự thật cho Trẫm, còn bao nhiêu thời gian?”
Thái Chi Di cái cúi eo thấp hơn, “Không đến bảy ngày.”
Khe cửa chạm rỗng được ánh mặt trời xuyên qua, dừng trêи bả vai Mạc Hoài, tạo nên bóng đen đổ dài, mắt đen sâu thẳm của hắn lập lòe ánh sáng, “Với y thuật của ngươi cũng không có cách nào sao?”
Thái Chi Di rũ mắt, “Gần đây thảo dân biết được một phương thuốc cổ truyền, hiệu quả thế nào không thể biết rõ, Hoàng Thượng cao quý, ngàn vạn lần không nên nếm thử.”
Mạc Hoài trầm mặc, “Trẫm là người sắp chết.”
“Hoàng Thượng…” Thái Chi Di không dám nói bừa, một hồi lâu sai mới chần chờ: “Hoàng Thượng bây giờ cần tìm nữ tử có mệnh phượng rồi tiến hành thay máu, thay máu xong sẽ tiến vào tình trạng chết giả, vô khí vô tức, chỉ cần chờ đợi tỉnh. Phương thức này hơi kỳ lạ, chưa được thử nên không biết hiệu quả thế nào, hơn tùy cũng tùy theo tình trạng nên không xác định được.”
“Nữ tử có mệnh phượng?”
Mạc Hoài nghe xong, đường con sườn mặt không thay đổi, không vui không buồn, hắn chỉ cười nhạt, “Trẫm đã đường cùng rồi, có gì mà không nếm thử được chứ? Nữ tử có mệnh phượng, ta sẽ phái người tìm.”
Thái Chi Di hiểu ý của Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng yên tâm, thảo dân sẽ chuẩn bị tốt những gì còn lại.”
…..
Ninh Mật Đường đứng trong tẩm cung.
Nam nhân đó không nằm trêи giường mà lười biếng dựa vào miếng lót mềm mại ngả trêи ghế phê duyệt tấu chương, nghe thấy tiếng bước chân hắn mới chậm rãi nhấc mi mắt lên.
“Ngươi chính là Ninh Mật Đường, con gái của Thừa Tướng?” Giọng hắn trầm thấp vang lên giữa tẩm cung rộng lớn.
“Đúng vậy.”
Ninh Mật Đường nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
“Ngươi muống sống cùng Trẫm trong ba ngày?” Môi mỏng của Mạc Hoài hơi nhếch lên, cười nhạo ra tiếng.
“Đúng vậy?” Ninh Mật Đường gật đầu.
“Ngươi biết Trẫm không nạp phi cũng sẽ không nạp hậu, huống hồ ba ngày sau, khả năng mạng ngươi cũng không giữ được.” Mạc Hoài đối diện với ánh mắt của nữ tử, ngưng một lát. Dù như vậy, điều ngươi muốn Trẫm hứa vẫn giữ nguyên như cũ?”
“Vâng.”
Trong lòng Ninh Mật Đường hơi bất an, nàng lo Mạc Hoài sẽ không đồng ý với tâm nguyện đã thỉnh cầu của nàng.
Đôi mắt tối tăm của Mạc Hoài nhìn nàng thật kỹ một lúc, mới gật đầu, “Trẫm phê chuẩn.” Gặp qua quá nhiều thiên kim thế gia rồi, cung nữ và cả mỹ nhân đặt tâm tư lên người hắn nên Ninh Mật Đường có ý với hắn, hắn cũng không cảm thấy lạ.
Ngày đầu tiên.
Mạc Hoài đồng ý với Ninh Mật Đường xong thì không để trong lòng, nàng muốn ở lại trong cung, chuyện đơn giản như vậy hắn không để ý, ba ngày trôi qua nàng chỉ cần đổi máu cho hắn là được.
Nhưng mà, điều khiến hắn không đoán trước được chính là, tường an không có việc gì lại phát sinh vào giờ phút này.
“Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
Mạc Hoài nhìn nữ tửm sắc mặt lạnh xuống, hắn nhéo giữa hai lông mày, không biết ai cho nữ tử này mượn lá gan nữa, dám yêu cầu hắn ngủ cùng.
Không khí rất nặng nề.
Đôi mắt trong suốt, sáng ngời của Ninh Mật Đường nhìn thẳng hắn, “Hoàng Thượng không muốn sao?”
Ánh mắt Mạc Hoài khó phân biệt: “Ngươi quả thực là một kẻ si tâm vọng tưởng.” Hắn cười nhạo thành tiếng: “Ninh Thừa Tướng dạy dỗ ngươi như vậy sao? Chủ động bò lên giường ta?”
Ninh Mật Đường nhấp môi, do nàng lỗ mãng, quên mất tình cảnh và thân phận của đối phương. Nhưng thời gian nàng ở chung với hắn không còn nhiều.
Giọng nàng nhàn nhạt: “Hoàng thượng, ta yêu cầu trong vòng ba ngày, chúng ta thân mật chung sống.” Cố để mình có da mặt thật dày, nàng tiếp tục nói: “Chung chăn chung gối cũng là một cách thân mật khi ở chung, quý vì thiên tử, một lời đã nói.”
Lông mi dài đen nhánh của Mạc Hoài buông xuống, sắc mặt trở nên trắng nhợt, mặc dù không sống được bao lâu nhưng vị thế vẫn mạnh mẽ bức người như thế, “Nếu Trẫm không đồng ý, ngươi tính thế nào?”
Ánh mắt Ninh Mật Đường u ám, “Ta không đổi máu thì Hoàng Thượng tính sao?”
Mạc Hoài không dự đoán được nữ tữ có dáng người mềm mại diện mạo dễ nhìn lại có lá gan lớn như vậy.
Hắn nhìn nữ tử từ trêи xuống dưới một lượt, nàng mặc váy lụa màu tím nhạt thêu tuyết mai, búi tóc nghiêng sau gáy, cài trâm ngọc mai, dàn da trắng nõn sáng bóng. Hắn không biết đánh giá một người phụ nữ thế nào, mặc dù hắn không hiểu cách thưởng thức cái đẹp của phụ nữ, nhưng nhìn Ninh Mật Đường trước mặt, hắn không thể không thừa nhận nàng có sắc đẹp quá tuyệt.
“Hoàng Thượng, ta chỉ cầu chung chăn chung gối mà thôi, tuyết đối sẽ không làm ra hành động nào không ổn với người.” Đôi mắt sáng sủa long lanh của Ninh Mật Đường chớp chớp, nói với giọng đảm bảo.
“Hừ.”
Mạc Hoài khẽ hừ một tiếng, nữ tử này còn có thể làm ra hành động quá khích gì với hắn đây?
Trong tẩm điện chỉ có mùi đàn hương lượn lờ, bốn phía yên tĩnh bình lặng.
Ninh Mật Đường nằm trêи giường, nhìn chằm chằm trướng thêu rồng phượng trêи đỉnh, thế mà nàng thấy không hề chân thật chút nào. Nàng lật người, nhìn Mạc Hoài đang nằm bên cạnh, nhìn hắn ở khoảng cách rất gần. Khuôn mặt tuấn tú ngay trước mặt, không thể không nói đúng là cảnh đẹp ý vui, mi mắt Mạc Hoài nhắm chặt, bóng dáng nhẹ hơn vài phần, không còn khí thế bức người nữa.
Ninh Mật Đường nhẹ động thân mình, ghé sát lại bên người hắn, chỉ còn cách một đoạn ngắn, nàng cảm thấy không vui, nàng tiếp tục dịch người.
“Ngươi tính nằm lên người Trẫm ngủ luôn đúng không?” Giọng nói nam tử trầm thấp vang lên trong trướng, bực bội rõ ràng.
Vành tai Ninh Mật Đường nóng lên, tim đập nhanh không tưởng, nàng phát hiện da mặt mình càng ngày càng daft, “Có thể không?”
“Ngươi nói xem!”
Lông mày Mạc Hoài nhíu lại, không có thói quen gần gũi với nữ tử như vậy, còn ngửi được hương thơm thoang thoảng của nàng xông vào mũi, cũng làm hắn cảm thấy không được tự nhiên, bản năng của hắn là từ chối thứ cảm giác xa lạ này.
Trời ơi, nữ tử này thật sự có can đảm muốn ngủ cùng hắn.
Ngày hôm sau.
Thời gian Mạc Hoài tỉnh lại thì đã qua giờ lên triều từ sớm rồi.
Cảm nhận được thân thể khác thường, hắn cúi đầu nhìn, thì ra Ninh Mật Đường cuộn tròn người ngủ trong ngực hắn, dính chặt đến gắt gao, đáng chết hơn chính là, tay hắn lại tự nhiên phối hợp ôm cơ thể nàng.
Thân thể nàng không giống với thân thể cường tráng của đàn ông, người trong ngực quá mức mềm lại, tựa như một cục bông, cảm xúc thoải mái làm Mạc Hoài sững sờ.
Hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, hắn muốn rút tay về. Nhưng mà ngay sau đó cả cơ thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Chỗ nào đó đang “chào cờ”, cảm giác khác thường truyền đến một cách mãnh liệt, hệt như bị bông đè lên, không đau nhưng lại khiến tim hắn đập nhanh vì xúc động.
Hắn hơi ngẩng đầu, phóng ánh mắt nhìn, thế mà tay Ninh Mật Đường còn đè nặng lên chỗ đó của hắn.
Nhiệt nóng bỏng khiến đầu hắn nổ tung, ánh mắt Mạc Hoài cực kỳ sâu thẳm, hắn rút tay lại trong nhát mắt, không chút thương hoa tiếc ngọc nào, một tay đẩy người cách xa ngực mình, vừa ảo não vừa kinh hoàng, tình cảm xuất hiền lần đầu tiên đang phập phồng.
Hắn quát lớn: “Hoang đường! Vớ vẩn!”
Ninh Mật Đường giật mình tỉnh lại, nàng nâng cần cổ trắng nõn như tuyết lên, đôi mắt ngốc nghếch, hơi buồn ngủ, “A Hoài?”
“Ninh Mật Đường!”
Mắt Mạc Hoài đen sâu. Hắn lôi tấm chăn mỏng, che kín nơi xấu hổ kia, “Ngươi quả thực vô sỉ!”
Ninh Mật Đường đâu đã kịp phản ứng gì, đã nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn: “Ngươi, người phụ nữ này, thật là…..”
Ninh Mật Đường chớp mắt, “Sao vậy?”
“Ngươi chiếm tiện nghi của Trẫm!”
Cằm tinh xảo của Mạc Hoài căng thẳng, “Vì sao ngươi lại ngủ trong ngực Trẫm, lại còn…” Đặt tay ở chỗ đó.
Ninh Mật Đường lắc đầu, tóc đài bóng đen như mực thả ở sau lưng, người mặc một bộ đồ trắng như tuyết, cả người càng thêm sáng trắng như ngọc, xinh xinh mềm mềm. Nàng giật giật môi, tinh tế nói: “Tối qua là chàng kéo ta tới.” Đôi mắt đen óng nước chăm chú nhìn hắn, như rất bất đắc dĩ, “Chàng là Hoàng Thượng, ta không dám phản kháng.”
Mạc Hoài cứng đờ, hắn chủ động ấy hả?
Nghĩ đến hành động mình tự nhiên ôm lấy nàng, hắn không dám tin.
Cuối cùng, Mạc Hoài nửa tin nửa ngờ nhìn Ninh Mật Đường, hắn ảo não kẹp chặt chân, chật vật rời đi.
…..
Mạc Hoài buộc phần tấu chương cuối cùng được phê duyệt xong, hắn nhìn thoáng qua ánh đèn được thắp sáng trong cung, phát hiện màn đêm đã buông rồi.
Chính Phúc cung kính cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, trời tối nên dùng bữa rồi ạ.”
Gần đây thân thể Hoàng Thượng ngày càng kém, môi tái nhợt không có chút máu, mặc dù trêи mặt không thay đổi nhưng hắn làm nô tài hầu hạ gần cả đời người, làm sao lại không nhận ra chứ.
“Hôm nay nàng có phát sinh chuyện gì không?” Mạc Hoài vô tình hỏi.
Chính Phúc không kịp phản ứng, nữ tử kia ư? Là nữ tử nào? Hoàng Thượng không gần sắc nữ, ngoại từ cung nữ trong cung thì còn nữ tử nào nữa hả?
Không đúng, thiên kim nhà Ninh Thừa Tướng đã tiến cung.
Hắn chần chờ mở miệng, “Bẩm Hoàng Thượng, hôm nay Ninh cô nương chưa bước ra khỏi cung một bước, nghe nói là đang đọc thư.”
Mạc Hoài gác lại bút trêи giá, đôi mắt khẽ nhúc nhích, “Ừ.”
Đây là…. Có ý gì hả?
Hoàng Thượng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tửm giờ thiên kim nhà Thừa Tướng tiến cung, đã là chuyện lạ lùng rồi, Chính Phúc lắm miệng hỏi một câu: “Hoàng Thượng, có cần truyền lệnh gì đến Thừa cung không?”
Mạc Hoài nhìn hắn đầy sâu xa, “Tự cho mình thông minh.”
Nhẹ nhàng một câu làm mồ hôi lạnh của Chính Phúc ứa ra, nhanh chân quỳ xuống: “Nô tài đáng chết.”
Được một lúc, Mạc Hoài đứng lên, khoát tay áo, “Hồi Thừa cung.”
Trong tẩm điện, các cung nữ được Chính Phúc cho lui xuống toàn bộ. Chính Phúc nhìn ánh mắt Mạc Hoài, cũng chủ động lui xuống.
Vén màn trân châu lên, lọt vào tầm mắt chính là hình ảnh nữ tử nằm nghiêng trêи giường.
Mặt mày tinh tế, mắt như nước thu, trêи người mặc lụa mỏng. Nữ tử nằm nghiêng, tay trắng mịn phe phẩy cây quạt, lụa mọng theo từng chuyển động rũ xuống, lộ ra cổ tay mượt mà, mà phía sau là làn tóc dài đến eo trượt trêи gối, thật sự là…
Quần áo nửa mặc nửa cởi, vai đẹp hở ra, hiện ra phần xương quai xanh, trước ngực mơ hồ lồ lộ làm người ta nhịn không được muốn nhìn trộm quần áo xuân sắc bên trong. Còn đôi môi đỏ kia lại khẽ nhếch, sóng mắt chuyển động, mặt mày yêu kiều cũng làm người ta đỏ mặt.
Ánh mắt Mạc Hoài thâm thúy hẳn, hắn đi vào giường, cúi mắt đánh giá nàng. Vậy mới phát hiện ra đôi chân nhỏ trắng nõn của nàng bên dưới váy, mấy ngón chân mượt mà đáng yêu lộ ra bên ngoài, mê diễm không nói nên lời.
Hơi thở hắn