Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên biết con rối có mối liên hệ đặc biệt nào đó với linh hồn. Cậu không khó chịu với việc dùng rối nhưng cũng không thích. Đối với chuyện Vĩnh Tiền đưa rối cho cậu, Giang Vấn Nguyên hỏi hắn: "Không làm không hưởng lộc, mấy con rối này vẫn nên giao cho Đan tiểu thư đi. Có chúng phòng thân, hệ số an toàn của cô ấy sẽ tăng lên rất nhiều."
Vĩnh Tiền ném cho Giang Vấn Nguyên một ánh mắt 'vẫn còn xài được', "Rối của Hiểu Nhiễm tôi đã sớm chuẩn bị rồi. Cậu đem theo năm con này, nếu lúc nguy cấp Hiểu Nhiễm không dùng kịp thì nhanh chóng bổ sung vào. Tôi không muốn cậu so thiệt hơn chuyện dùng có lãng phí không, Nếu hai người đồng thời dùng rối cũng không sao, nên nhớ không cần có tâm tư chờ Hiểu Nhiễm dùng trước, hiểm nguy không chờ ai hết."
Vĩnh Tiền đã nói đến mức này rồi, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nhận lấy.
Lúc Giang Vấn Nguyên nói chuyện với Vĩnh Tiền, Đan Hiểu Nhiễm đứng cạnh lại sắp khóc. Vĩnh Tiền giao tất cả rối của mình cho cô, lỡ may cô chết thì tất cả chúng sẽ bị trò chơi Bàn tròn thu lại, Vĩnh Tiền sẽ trắng tay. Đan Hiểu Nhiễm muốn giữ lại một nửa cho hắn nhưng Vĩnh Tiền một mực không đồng ý, cô giấu chúng trong nhà cũng bị Vĩnh Tiền phát hiện.
Đan Hiểu Nhiễm mang theo toàn bộ gia sản của Vĩnh Tiền, cô tuyệt đối không thể chết được. Cô lấy khăn tay lau nước mắt, vẫy tay tạm biệt Vĩnh Tiền rồi vào căn phòng nghỉ thường dùng trước khi vào màn.
Vĩnh Tiền không thích cảm giác bị theo dõi, nhưng nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình nên vẫn lui một bước, dùng thiết bị nghe lén thay cho video giám sát, cũng có dụng cụ truyền nhịp tim định kỳ, vòng tay vận động đo oxy, dù có bị thương nặng trở về cũng có thể lập tức được chữa trị. Đồ nên có trong phòng đều đủ cả, tương đối bắt mắt là một chiếc giường đôi và một chiếc giường đơn. Giường đôi dùng thường xuyên nên đã cũ, giường đơn mới tinh, nhãn trên chăn bông vẫn chưa xé, hai giường cách nhau hơn năm mét. Suy nghĩ của Vĩnh Tiền vừa nhìn bài trí là hiểu ngay.
Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm vào phòng lúc 8 giờ, vừa ăn tối không lâu.
Giang Vấn Nguyên chạm vào con rối Vĩnh Tiền đưa cậu để xác nhận năng lực đặc thù, tiếp theo chuẩn bị tốt xích buộc hai rồi nói với Đan Hiểu Nhiễm cuối cùng cũng ngừng khóc: "Bây giờ có lẽ vẫn còn cách giờ vào màn một lúc, chúng ta trò chuyện chút đi. Cô tùy tiện nói tình hình của mình cũng được."
Thái độ Giang Vấn Nguyên làm Đan Hiểu Nhiễm cảm thấy như đang được phỏng vấn, cô co người xoay ngón tay, "Em không biết nói gì nữa."
Giang Vấn Nguyên nhắc nhở cô một chút, "Ví dụ như ưu điểm và khuyết điểm trong trò chơi của mình, cho tôi biết lĩnh vực cô an hiểu và sở đoản của cô. Cô cũng có thể tùy tiện tâm sự chuyện cô một mình đối mặt với trò chơi thế nào, làm sao để thoát hiểm. Hoặc nói một chút mình gặp khó khăn gì muốn tôi giúp?"
Đan Hiểu Nhiễm cắn đến môi mình đỏ lên, nghĩ tới nghĩ lui mới báo một ưu điểm của mình, "Em... Sức chịu đựng không tệ lắm, có thể chạy chậm ba giờ liên tục. Khuyết điểm của em rất nhiều, những thứ không biết cũng rất nhiều, nhưng em sẽ nỗ lực khắc phục!" Nói đến khúc sau, giọng nói cô rất nhẹ, máy nghe lén cũng không thể nghe được lời cô nói, "Em không thể cứ kéo chân sau anh ấy mãi được."
Giang Vấn Nguyên kho ép Đan Hiểu Nhiễm kể hết khuyết điểm ra, cậu chỉ mượn chuyện này thử cô một chút mà thôi, "Cô muốn khắc phục chứng sợ hãi của mình là một chuyện tốt. Nhưng Mập không phải ăn một bữa mà thành, ca thủ cũng không luyện được ngày một ngày hai, tôi sẽ gắng sức luyện năng lực trò chơi cho cô, nhưng nếu không chịu nổi thì nhất định phải tìm tôi giúp đỡ."
Đan Hiểu Nhiễm nghĩ đến game kinh dị mình sắp phải đối mặt, trong lòng sợ hãi cực độ. Cô cố nhịn cơn nghẹn ngào đang dâng lên, "Em sẽ nỗ lực thích ứng."
Giang Vấn Nguyên: "Chúng ta quy ước một tín hiệu xin giúp đỡ đi. Nếu cô cần tôi giúp thì lớn tiếng nói hai chữ 'ha ha'. Không may cô bị thu giọng nói thì đổi thành vỗ tay hai cái mạnh. Khi cô phát ra tín hiệu, bất luận cô sợ hãi thế nào, chỉ cần không phải tuyệt cảnh thì tôi sẽ không giúp cô."
Đan Hiểu Nhiễm ngốc ngếch cười khẽ, "Ha ha?"
Giang Vấn Nguyên giải thích: "Đúng rồi. Khi cực kỳ sợ hãi vẫn có thể cười, đây cũng là một loại rèn luyện." Dùng 'ha ha' thay cho cứu mạng, loại rèn luyện này được Tả Tri Ngôn, Lý Na và Dịch Khinh Chu bỏ ba phiếu thông qua, được phong danh hiệu rèn luyện ma quỷ nhất. Cảnh vừa bị quỷ đuổi chạy té khỏi một bên ha ha ha ha ha ha cười, chỉ tưởng tượng thôi cũng kỳ cục cực kỳ.
Đan Hiểu Nhiễm lấy khăn tay dụi mắt, "Được, em nghe anh, sẽ dùng ha ha để xin giúp đỡ."
Giang Vấn Nguyên hài lòng gật đầu, "Tôi còn chuẩn bị một vũ khí bí mật để cô khắc phục sợ hãi, tin rằng qua một vòng chơi cô sẽ có chỗ tiến bộ."
"Vũ khí bí mật gì?" Đan Hiểu Nhiễm hỏi. Đừng nói Đan Hiểu Nhiễm, đến Vĩnh Tiền đang đeo máy nghe lén cũng rất tò mò.
Nhưng Giang Vấn Nguyên không cho đáp án, "Vũ khí bí mật, đương nhiên trước khi sử dụng phải bí mật rồi."
Hai người vào màn vào lúc 5 giờ rạng sáng.
Giang Vấn Nguyên đã quen với khi bị kéo vào trò chơi, ngồi xong một chuyến tàu lượng siêu tốc thì đầu óc đã tỉnh táo. Giang Vấn Nguyên lần này không ngồi vị trí nhất mà ngồi vị trí thứ hai.
Ghế nhất là một nam trẻ tuổi trên mặt đeo nụ cười. Người này nhuộm tóc xám, phong cách ăn mặc khiến người ta nghĩ đến ca sĩ Rock and roll. Cậu chú ý người này đang ngậm miệng nhưng yết hầu rung nhẹ liên tục. Cậu không thể tưởng tượng được, người này đang hát sao?
Nhưng cậu không lãng phí quá nhiều thời gian trên người này mà bắt đầu tìm kiếm vị trí của Đan Hiểu Nhiễm. Vị trí của cô cao hơn nhiều so với dự đoán của cậu, cô ngồi ghế số 4. Giang Vấn Nguyên không rõ Vĩnh Tiền đã đưa cô bao nhiêu rối mà có thể khiến cô gái tố chất cực kém này leo được đến tận đó. Đan Hiểu Nhiễm tối qua không ngủ ngon nên mắt và mũi đỏ lên, không rõ là do hôm qua khóc quá lâu hay đang chuẩn bị khóc.
Sau khi tìm được Đan Hiểu Nhiễm, Giang Vấn Nguyên tiếp tục lạnh mặt đảo mắt qua người chơi khác, một là để tìm thành viên mới, hai là xem xem có người nào cho cậu cảm giác quen thuộc không. Nhưng chưa làm được hai chuyện này cậu đã bị người chơi đối diện hấp dẫn sự chú ý.
Đó là một người chơi nam thon gầy, ăn mặc bình thường, tóc đen, cúi đầu cực thấp, mái tóc che đi hơn nửa khuôn mặt làm người khác không thấy rõ hắn. Nhưng lần đầu Giang Vấn Nguyên nhìn người này đã cảm thấy có gì đó rất quen!
Con rối màn này là một bé trai, mắt nó là hai cái cúc áo quái lạ, miệng được thêu chỉ đỏ thành hình răng cưa mỉm cười, không có mũi. Cách nó thu vé vào cửa rất độc đáo, nó phá hủy tay phải mình, tay trái cầm tay phải đụng vào người chơi.
Con rối cậu bé thu vé của hai người đầu đều trong tư thế nằm nhoài trên bàn. Giang Vấn Nguyên bị thu nửa bên thận, vé này cũng không đến nỗi. Không biết người thứ nhất bị thu gì.
Giang Vấn Nguyên khôi phục khả năng hoạt động thì cũng xác nhận nhẫn với hai người hai bên, rồi tháo xuống chờ trò chơi bắt đầu. Con rối cậu bé ngồi trên ghế trống, theo nhịp đếm đập cái tay cụt lên bàn. Do dáng vẻ nó quá khủng khiếp nên có một người chơi mới không chịu nổi áp lực, lao ra vùng tối ngoài bàn tròn. Người kia bị gặm đến khuôn mặt biến dạng, tay chân bị đứt được ném lên bàn tròn, những người mới khác sợ hãi khóc lớn. Gan của Đan Hiểu Nhiễm rất nhỏ nên cũng khóc theo.
Đếm ngược kết thúc, 22 người còn sống cùng vào màn.
Đoàn người tập trung trước một thư viện, trên cột trước cửa thư viện đóng đinh rỉ sét, bên trên là dòng chữ lớn: Thư viện trường cấp ba Giang Đại. Bên cạnh đõ một xe vận tải lớn, vài nhóm công nhân bận rộn từ trong mấy tấm ván gỗ, giá sắt và ghế dựa, hẳn là kệ sách và bàn ghế tự học.
Đốc công vừa giục đám công nhân nhanh tay nhanh chân vừa nói với người chơi: "Sáu ngày sau sách mới trong thư viện sẽ nhập kho, mọi người nắm chắc thời gian làm việc, trong sáu ngày phải hoàn thành trang hoàng bên trong. Vừa thi đại học xong, học sinh đã rời trường, nhân viên trường học cho chúng ta mượn ký túc xá lớp 12. Thức ăn do nhà ăn trường học cung cấp, bình thường ba bữa một ngày."
Đốc công đưa người chơi đi xem nhà ăn và nơi nghỉ ngơi thì phủi mông rời khỏi.
Thời gian trong trò chơi là tháng sáu, trời nắng gắt, trong hiện thực đã vào đông. Đan Hiểu Nhiễm cởϊ áσ khoác thể dục, đi đến cạnh Giang Vấn Nguyên. Cô đã lau nước mắt nhưng trên mặt vẫn còn sợ hãi, xem ra đã bị dọa không nhẹ, giọng nói hơi run: "Tiếp theo chúng ta đi đâu..."
Giang Vấn Nguyên đến một bóng râm ở cửa thư viện, "Tạm thời ở đây đã."
Đan Hiểu Nhiễm cũng không hỏi cậu chờ gì, yên tĩnh ở bên cạnh, cố gắng ổn định tâm trạng.
Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm