Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Điều kiện ký túc xá Giang đại không tồi, là gian sáu người, phía trên là giường còn phía dưới là bàn học (*hình), trang bị điều hòa, ban công rộng mở, có phòng vệ sinh độc lập. Người chơi được phân đến tầng một ký túc xá nam, tầng một có 12 gian, cửa lên lầu hai bị khóa, không thể lên được.
Màn chơi này có sáu ngày, Giang Vấn Nguyên không hy vọng gì ở hiệu suất của đồng đội mới, nên chọn phòng 001 gần cửa chính số 1, ít nhất có thể tiết kiệm vài bước.
Sau khi xác nhận người ở, trò chơi Bàn tròn theo thường lệ tạo ra quần áo thích hợp cho họ, đề dùng trên giường cũng đổi mới.
Mấy người Giang Vấn Nguyên vẫn còn mặc quần áo thu đông, đi quãng đường năm sáu trăm mét đến ký túc xá đã ướt đẫm mồ hôi. Giang Vấn Nguyên tìm được tủ quần áo của Lữ Kỳ Diệu, tùy tiện lấy vài bộ đưa cô bé, "Tủ quần áo này là của em, em thay đồ mùa đông bằng cái này đi."
Lữ Kỳ Diệu như nâng bảo vật nhẹ nhàng đặt bộ quần áo rách nát của Lữ Anh Kỳ lên bàn, không hỏi Giang Vấn Nguyên tại sao lại tìm được quần áo thích hợp với mình, im lặng nhận lấy, xuyên qua ban công đến buồng vệ sinh. Nhìn cửa phòng vệ sinh khép lại, Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng thở ra. Lữ Kỳ Diệu còn nhỏ tuổi, lại vừa thấy người thân tử vong bằng cách thức quỷ dị, cậu vốn cho rằng con bé sẽ là một phiền toái lớn, nhưng giờ xem ra nó là một đứa trẻ không ầm ĩ, không náo loạn, ngoan ngoãn nghe lời, độ hiểu chuyện khác xa với tuổi.
Chỉ có một phòng vệ sinh, Tề Tư Viễn không kịp chờ, màn chưa kéo đã cởi đồ, lộ ra dáng người tam giác hoàn mỹ. Vốn dĩ Tề Tư Viễn định cởϊ qυầи nữa, nhưng dưới ánh mắt đáng sợ của Giang Vấn Nguyên hắn dừng lại. Trò chơi Bàn tròn đã đủ tuyệt vọng rồi, Giang Vấn Nguyên không Đan Hiểu Nhiễm phải chịu thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ không cần thiết gì nữa.
Tề Tư Viễn tròng một cái áo thun xám ngắn tay, dùng điều khiển mở điều hòa, đứng dưới chỗ cánh quạt, vẻ mặt như cuối cùng cũng sống lại, "Bây giờ là ba giờ chiều, cách vài tiếng nữa trời mới tối. Trần Miên, chúng ta dạo một chút?"
Giang Vấn Nguyên tìm một bộ quần áo thuần đen mùa hè trong tủ mình, kẹp quần áo vào tay, "Tôi muốn đến phòng hành chính hoặc phòng hiệu trưởng một chuyến, chủ yếu điều tra tình huống xây thư viện, thuận tiện tìm hiểu chút những năm gần đây trường học có xảy ra chuyện gì không tốt không."
Tề Tư Viễn cười, say sưa phân tích. Thái độ hắn nhẹ nhàng như không phải đang đối mặt với tuyệt cảnh mà đang đối diện với một lạc thú nào đó.
"Anh hùng ý kiến giống nhau, tôi cũng nghĩ thư viện thứ hai có vấn đề!"
Đốc công nói vừa kết thúc thi đại học. Thông thường kỳ hạn công trình sẽ ở nghỉ đông và nghỉ hè, nếu thời gian công trình có lấn vào học kỳ đi chăng nữa cũng sẽ cố gắng bố trí ở học kỳ I hoặc nửa sau học kỳ II. Nhưng kỳ hạn công trình này lại ở hai phần ba học kỳ sau, đến tận khi thi đại học xong vẫn còn trong giai đoạn trang hoàng. Tạp âm thi công, bụi bặm ô nhiễm sẽ ảnh hưởng đến lớp 12 ôn tập, nghiêm trọng có khi khiến học sinh thi rớt.
Điểm dị thường không chỉ ở kỳ hạn công trình mà còn có thời gian sách mới nhập kho. Không đến một tháng nữa sẽ nghỉ hè, học sinh lúc này rất chuyên chú ôn tập thi cuối kỳ, nhu cầu với thư viện mới không cao, trường học hoàn toàn có thể lợi dụng nghỉ hè để nghiên cứu tỉ mỉ việc xây thư viện, không cần thiết phải đưa vào sử dụng vội vàng như vậy.
Nhà trường sẽ không có quyết sách vô cớ như vậy, việc xây lại thư viện rất có giá trị điều tra!"
Phân tích của Tề Tư Viễn rất toàn diện, Giang Vấn Nguyên không cần bổ sung. Cậu nhìn Đan Hiểu Nhiễm, "Phiến Tử, lát nữa khi chúng ta đến phòng hành chính mong cô và Lữ Kỳ Diệu cố gắng điều tra hồ sơ liên quan đến chuyện xây lại thư viện. Nhớ kỹ quy ước xin giúp đỡ của chúng ta, chỉ cần cô gọi từ giúp đỡ tôi sẽ nhanh tới đó."
Đan Hiểu Nhiễm bứt rứt gật đầu, trước kia khi cô vào màn với Vĩnh Tiền đều được che chở, chuyện gì cũng chưa làm đã qua màn. Giang Vấn Nguyên giao nhiệm vụ cho cô, từ ý nghĩa đó thì đây là lần đầu tiên cô thực sự đối diện với bàn tròn. Cô run môi, "Em có một vấn đề..."
Tề Tư Viễn sớm đã nhìn ra tật xấu ỷ lại nghiêm trọng vào người khác của Đan Hiểu Nhiễm, nói chuyện bắt đầu chọc ngoáy, "Phiến Tử tiểu thư chắc không yêu cầu Trần Miên đi theo tìm tài liệu với mình chứ? Nếu cô không thay đổi tật xấu ỷ lại này, khi người cô ỷ lại chết hết không phải cô cũng chỉ có thể chờ chết à?"
Giang Vấn Nguyên bị giả định tử vong: "..."
Có thể dùng một câu đắc tội hai người, lực sát Tề Tư Viễn là không thể nghi ngờ.
Đan Hiểu Nhiễm kiềm chế thật tốt, không tức giận với lời Tề Tư Viễn nói chút nào, "Không phải, tôi nghĩ tại sao Lữ Kỳ Diệu lâu vậy rồi còn chưa ra, thay quần áo mà thôi, nhanh nhất ba phút là xong, tôi hơi lo."
Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn lập tức đến ban công, Đan Hiểu Nhiễm run chân đi sau họ. Giang Vấn Nguyên đứng trước cửa phòng vệ sinh gỗ cửa, "Lữ Kỳ Diệu, em mở cửa đi!"
Giang Vấn Nguyên gõ mạnh, Lữ Kỳ Diệu vẫn không đáp lại, cậu bất chấp nam nữ chuẩn bị đá văng cửa. Giang Vấn Nguyên vừa nhấc chân đã thấy một bút máy đâm xuyên cửa, ngòi bút dính máu kẹt ở cửa thép, phản xạ ánh sáng quỷ dị từ ban công chiếu tới.
Ngòi bút di chuyển, bị người bên trong rút ra. Theo sau, cửa phòng vệ sinh mở. Trên người Lữ Kỳ Diệu còn mặc đồ mùa đông, đồ mùa hè rơi trên đất, trên mặt và người đầy máu, tay phải cầm bút máy vừa xuyên qua cửa, toàn tay phải đẫm máu, tí tách nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Đan Hiểu Nhiễm bị dáng vẻ khủng khiếp của Lữ Kỳ Diệu dọa khóc, vừa khóc vừa vươn tay sờ soạng không trung, "Lữ Kỳ Diệu, em em em, tôi có rối tác dụng trị liệu, em chờ chị tìm một chút..."
Khuôn mặt Lữ Kỳ Diệu rất bình tĩnh, "Em không bị thương, số máu đó không phải của em."
Giang Vấn Nguyên mang Lữ Kỳ Diệu từ phòng vệ sinh ra, sau khi xác nhận cô bé không bị thương mới hỏi: "Em gặp cái gì bên trong, bị niêm phong giọng nói nên không cầu cứu được?"
"Em... ..." Lữ Kỳ Diệu nắm chặt bút máy, "Sau khi em vào nhà vệ sinh thì có cảm giác không thoải mái do bị người khác rình trộm. Em muốn mở cửa trở ra thì nó đã bị khóa rồi, em dùng hết sức vẫn không mở được. Sau đó những con mắt từng mọc trên người anh em xuất hiện, chúng liên tục mọc lên từ tường, trần nhà, mặt đất. Em nhìn chúng thì nhớ đến anh em, không cẩn thận mất lý trí nên lấy búmáy đâm một con mắt. Một lúc sau, con mắt đó biến mất. Lúc đó trong đầu em đều là ý muốn báo thù cho anh trai nên mới không nghĩ đến chuyện cầu cứu, rất xin lỗi."
Tề Tư Viễn đi đến cửa phòng vệ sinh, đảo qua vết máu dày đặc bên trong, nếu mỗi vũng máu đều là một con mắt bị đâm, tính sơ trong ba phút này cô bé ít nhất đâm 20 con, không đơn giản là hung bạo thông thường.
Giang Vấn Nguyên thở dài, "Lữ Kỳ Diệu, trước tiên em rửa máu trên người mình đi. Trước khi điều tra rõ tình huống của phòng vệ sinh thì tạm thời không dùng được. Phiến Tử, cô đừng khóc, sau khi Lữ Kỳ Diệu rửa xong thì