Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên thu lại chức năng của mình ở không gian bàn tròn, ôm con rối cậu bé lực chọn trở về hiện thực.
Trong thế giới thực là 5:15 rạng sáng, Giang Vấn Nguyên mở to mắt ngồi dậy khỏi giường, cởi xích vàng ra, trên cổ tay có vết hằn đỏ. Cậu nói với Đan Hiểu Nhiễm ở một góc khác trong phòng: "Phiến Tử, cô trở lại rồi? Cảm giác thế nào?"
Đan Hiểu Nhiễm không hề phản ứng lại Giang Vấn Nguyên, chỉ ngơ ngác ngồi trên giường, một lúc lâu sau thì khóc cười lẫn lộn, cực kỳ mất ổn định. Giang Vấn Nguyên thắp sáng đèn trong phòng, ấn chuông được trang bị trong phòng báo hiệu cho Vĩnh Tiền ở phòng cách vách. Sau đó đó cậu cầm một cuộn giấy đi đến mép giường Đan Hiểu Nhiễm, nhét nó vào lòng cô, để cô khóc thật sảng khoái.
Vĩnh Tiền đến rất nhanh, điều khiển xe lăn điện chạy vào phòng, vòng qua chướng ngại đến mép giường Đan Hiểu Nhiễm. Vĩnh Tiền lao đến như đua xe lăn, độ thuần thục làm người khác không thể không nghi ngờ người này thường xuyên bị thương. Cơ thể Vĩnh Tiền chưa hồi phục hẳn, cộng thêm một đêm không ngủ, đáy mắt có một vòng xanh đen, không giấu nổi mệt mỏi trên mặt. Y gian nan đi từ xe lăn đến giường, vô cùng hồi hộp kiểm tra Đan Hiểu Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, em bị thương chỗ nào?"
Đan Hiểu Nhiễm lắc đầu, sau khi khóc cười sảng khoái thì đã xả hết cảm xúc ra ngoài, cô lau nước mắt, "Honey, em rất tốt. Rm không bị thương, chỉ cảm thấy tinh thần không tốt một chút thôi."
Thần kinh căng thẳng của Vĩnh Tiền cuối cùng cũng thả lỏng, y nâng tay phải Đan Hiểu Nhiễm hôn lên đó, "Vậy là tốt rồi, em không có chuyện gì là được. Nhiễm Nhiễm, cảm ơn em bình an trở lại..."
Lúc Vĩnh Tiền và Đan Hiểu Nhiễm an tủi nhau, Giang Vấn Nguyên trả lại năm con rối Vĩnh Tiền đưa cậu vào va li. Đợi cảm xúc hai người bình ổn lại mới giao va li cho Vĩnh Tiền, "Đây là con rối anh đưa tôi lúc trước, bây giờ trả lại toàn bộ cho anh."
Vĩnh Tiền mở va li, bên trong là năm con rối xếp ngay ngắn, không thiếu con nào. Vĩnh Tiền khép va li lại, mạnh mẽ nhét vào tay Giang Vấn Nguyên, "Tôi nói rồi, chỉ cần cậu không dùng con nào thì cả năm con đều là của cậu. Vĩnh Tiền tôi làm người không nuốt lời."
Giang Vấn Nguyên ngẩn người, hơi giật mình nói với Vĩnh Tiền: "Tôi không dùng rối của anh nhưng Phiến Tử đã dùng hai con rồi. Vậy có thể tính là chưa dùng con nào à?"
Vĩnh Tiền còn khiếp đảm hơn Giang Vấn Nguyên, "Vừa rồi tôi gặp ảo giác à? Cậu nói Nhiễm Nhiễm chỉ dùng hai con?!"
Đan Hiểu Nhiễm hơi giận véo eo Vĩnh Tiền, y đau nhưng cam tâm tình nguyện, "Nhiễm Nhiễm của anh giỏi quá! Giang Vấn Nguyên, năm con này cậu mang đi đi. Dựa vào ước định của chúng ta thì hiện tại chúng đã thuộc về cậu."
Đan Hiểu Nhiễm đồng ý gật đầu, mắt hơi sưng, "Giang Vấn Nguyên, anh nhận phần lễ vật này đi. Nếu anh thấy băn khoăn thì em có phần ủy thác muốn anh nhận, xem như lót lòng thu ít phí cho tôi là được."
"Úy thác gì?" Giang Vấn Nguyên không đồng ý ngay.
Đan Hiểu Nhiễm nghiêm túc: "Em muốn bái anh làm thầy, đi theo anh huấn luyện một thời gian, chờ đến khi em có thể vào màn một mình sẽ trở lại Thất Tinh. Em không muốn kéo chân sau Vĩnh Tiền."
Vĩnh Tiền vừa vui mừng vừa khổ sở, "Nhiễm Nhiễm, anh có thể bảo vệ em, em không cần thiết..."
Giang Vấn Nguyên thầm tính toán trong lòng, nếu đặt Đan Hiểu Nhiễm cạnh mình, Vĩnh Tiền sẽ càng tận tâm điều tra tình huống CJ. Cậu không đợi hai người thương lượng, đồng ý ngay lập tức, "Thì ra là chuyện này, đương nhiên có thểcospt và Vĩnh Tiền đã cùng nhau vào nhì màn, tuy luôn ở trạng thái được bảo vệ nhưng đã luyện được cường độ tinh thần thích ứng với trò chơi, màn chơi này cũng giúp tôi không ít. Thứ cho tôi nói thẳng, Phiến Tử không thể tự lập trong trò chơi có, nguyên nhân lớn nằm ở anh Vĩnh, anh đã bảo vệ cô ấy quá tốt. Anh Vĩnh, anh hy vọng có thể bảo vệ Phiến Tử, tâm trạng Phiến Tử cũng như vậy, mong anh không lờ đi mong muốn của cô ấy."
Đan Hiểu Nhiễm không cho Vĩnh Tiền cơ hội phản bác, kiên quyết nói: "Lời Giang Vấn Nguyên cũng là lời em muốn nói. Anh à, em không muốn chỉ mình anh gánh vác mãi. Lần này cùng đi với Giang Vấn Nguyên em còn quen được hai người, họ làm em hiểu được một đạo lý, trò chơi Bàn tròn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của em, em muốn giống họ trở nên mạnh mẽ."
Vĩnh Tiền có thể cảm nhận được sự kiên quyết của Đan Hiểu Nhiễm, "Chuyện này để anh nghĩ lại đã. Nhiễm Nhiễm, em mới từ trò chơi về chắc chắn rất mệt, đi tắm rồi ngủ một giấc đi. Anh còn có chuyện muốn trao đổi với Giang Vấn Nguyên."
Đan Hiểu Nhiễm biết Vĩnh Tiền lo lắng mình nên không ép buộc quyết định chuyện úy thác này nữa. Chờ Đan Hiểu Nhiễm đi rồi, Vĩnh Tiền trở lại xe lăn lần nữa, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, khuôn mặt lạnh như băng, giống như người vừa rồi cười ngây ngô với Đan Hiểu Nhiễm chỉ là ảo giác của Giang Vấn Nguyên, "Suy tính của cậu phô trương làm sao, giữ Nhiễm Nhiễm lại bên mình để tôi không thể không tận tâm làm việc vì cậu. Rốt cuộc chuyện cậu muốn nhờ Thất Tinh điều tra là gì?"
Giang Vấn Nguyên không để ý lắm cười với anh ta, "Tôi thích cả hai cùng thắng hơn. Còn chuyện nhờ điều tra... Nếu anh không ngại bây giờ vẫn chưa đến sáu giờ sáng thì chúng ta đổi nơi khác nói chuyện?"
Vĩnh Tiền một đêm không ngủ, tinh thần xác thực mỏi mệt. Nhưng y vẫn muốn nhanh chóng làm rõ sự tình nên mang Giang Vấn Nguyên đến phòng khách của Thất Tinh.
Vì Vĩnh Tiền không tiện hành động, Giang Vấn Nguyên rất tự giác gánh việc pha trà. Lát nữa Vĩnh Tiền còn nghỉ ngơi nên cậu pha trà hoa nhẹ nhàng. Sau khi rót trà cho cả hai thì mới nói: "Tôi muốn nhwof Thất Tinh điều tra CJ, hướng điều tra chủ yếu là con rối của họ, chúng được dùng vào việc gì. Còn tin tức ở những mặt khác, càng nhiều càng tốt."
Chỉ cần chú ý diễn đàn trong thời gian dài thì không ai không biết đến cái tên CJ. Vĩnh Tiền cũng không ngoại lệ, y nhướng mày, "Giang Vấn Nguyên, lòng tham của cậu không nhỏ đâu!"
Giang Vấn Nguyên không để ý Vĩnh Tiền đối xử thế nào với cậu, "Tôi vẫn còn một yêu cầu, mong các anh không để lộ người điều tra CJ là tôi. Yêu cầu này cấp ưu tiên cao hơn thành quả điều tra. Tôi tình nguyện không tra được gì, tuyệt đối không để lộ là tôi nhờ vả."
Vĩnh Tiền vì đạt được sức mạnh đủ bảo vệ Đan Hiểu Nhiễm, Thất Tinh không ít lần nhận ủy thác bẩn, nhưng Giang Vấn Nguyên là người đầu tiên dám nhắm mục tiêu ngay CJ, yêu cầu của cậu tự nhiên không khó hiểu lắm. Vĩnh Tiền chậm rãi nói: "Dựa vào ước định lúc trước của chúng ta, tôi nhận ủy thác này, không thu phí. Nhưng dựa theo yêu cầu của cậu, tôi không thể để Nhiễm Nhiễm đi theo cậu. Dựa vào quan hệ của Nhiễm Nhiễm và tôi, một khi chuyện điều tra Cj bại lộ, họ rất dễ từ Nhiễm Nhiễm lần ra cậu."
Lý do này hợp tình hợp lý, bản thân Giang Vấn Nguyên cũng rõ, nguyên nhân thực sự Vĩnh Tiền không muốn để Đan Hiểu Nhiễm đi cùng cậu là mục đích điều tra Cj không thể ai biết kia. Giang Vấn Nguyên không ép buộc, cậu ký hai hợp đồng điều tra với Vĩnh Tiền, uống xong một ly trà thì tạm biệt.
Giang Vấn Nguyên không tạm biệt Đan Hiểu Nhiễm, trên người cậu đem theo bảy con rối, không nên ở bên ngoài quá lâu. Sau khi rời khỏi Thất Tinh cậu không ăn sáng, đi thẳng đến bãi đổ xe lái xe về biệt thự sợ trang của Tả Tri Ngôn.
Vừa lúc, khi Giang Vấn Nguyên dừng xe thì Tả Tri Ngôn cũng về tới.
Hôm nay Tả Tri Ngôn không để tài xế đi theo, Giang Vấn Nguyên chờ hắn đỗ xe ở bãi. Từ lúc về quê đến giờ cậu vẫn chưa thấy Tả Tri Ngôn, hơn nữa ba ngày trong trò chơi làm cậu thấy lâu rồi mình chưa gặp người này. Tả Tri Ngôn giống như đúc trong trí nhớ cậu, toàn thân trên dưới, mỗi chi tiết đều cho người ta rõ cái gì gọi là 'tinh anh xã hội'.
Tả Tri Ngôn đã biết Giang Vấn Nguyên đến Thất Tinh dẫn người, "Thuận lợi qua màn rồi?"
Giang Vấn Nguyên gật đầu khẳng định, "Đương nhiên rồi."
Tả Tri Ngôn: "Lần sau đừng xúc động như vậy, tổ chức chúng ta vẫn chưa ổn định, cậu tùy tiện đến đại bản doanh tổ chức khác, lõ may nhiệm vụ thất bại thì làm sao toàn thân trở về."
"Đúng đúng đúng." Khi Tả Tri Ngôn mắng người là một hơi không dứt, Giang Vấn Nguyên lập tức nói sang chuyện khác, "Chuyến này tôi đi để cho anh không ít việc, tôi có quà này muốn tặng anh, đi