Vốn đêm nay là một đêm yên tĩnh không tiếng động, bên trong khách điếm lại nhao nhao ồn ào như phố xá buổi sáng.
Lúc Tông Niệm theo sư huynh chạy đến, trong phòng đã đầy ắp người. Gian ở giữa đặt thi thể của đệ tử kia, khuôn mặt bị một tấm vải trắng che lại, mà vải trắng vì thế cũng bị dính một mảng máu đỏ thẫm, hai màu sắc tương phản đó choảng vào nhau làm Tông Niệm không khỏi thấy rùng mình.
Lấy cái xác làm ranh giới, người trong phòng chia thành hai nửa, căm tức trừng mắt. Không cần nhìn quần áo, cũng biết đây là người của Thiên Tiêu phái và Thái Sơ phái.
"... Thái Sơ phái các ngươi quá mức khinh người, ngày hôm nay nếu còn không cho chúng ta một lời giải thích, đừng nghĩ dễ dàng bỏ qua! " Trong đám người đó, Tông Niệm chỉ biết mỗi Mạnh Phồn, hắn bây giờ hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy cừu hận, gắt gao cắm chặt vào người trước mặt.
"Nói bậy! Ngươi có chứng cứ gì chứng minh người do Thái Sơ phái giết? " Trả lời là người đứng đầu, sau lưng người nọ là đám đệ tử trong phái, bộ dáng do người nọ làm chủ, biểu tình sai đâu đánh đó. Người này là đối thủ một mất một còn của Mạnh Phồn, cũng là đại đệ tử Thái Sơ phái -- Cảnh Nhất Phi.
Lúc này Cảnh Nhất Phi cũng một mặt âm trầm, hơn nửa đêm, mình bị đối thủ một mất một còn làm phiền, trong khi bản thân còn chưa biết chuyện gì, làm loạn cả lên đòi cho Thiên Tiêu phái một lời giải thích.
"Giết người còn không dám thừa nhận à? Uổng cho một Thái Sơ phái đại danh hiển hách, bây giờ lại chơi trò ỷ thế hiếp người, đừng xem phái ta dễ ức hiếp! Ngươi trong hôm nay không giao hung thủ ra đây, đừng nghĩ bước ra khỏi cửa!"
"Ngươi -- "
Không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, nếu không phải có người bên cạnh ngăn, sợ là đã lao vào đánh đến thừa sống thiếu chết.
Không thế cứ trơ mắt nhìn hai người đánh nhau, Nhạc Tiếu vội vàng chạy ra ngăn cản, thân bị kẹp ở giữa hai người mà tận tình khuyên nhủ, "Hai vị chờ đã! " Mọi người tụ tập ở đây đều là người ngoài cuộc, mà trong đó chỉ nhóm ba người bọn họ có chút giao tình với bọn Mạnh Phồn.
Nhạc Tiếu vốn là người có lòng nhiệt tình, lúc này quyết định đem chuyện lớn phiền phức này bưng tới tay.
"Nhạc huynh không cần cản ta! Hôm nay ta phải đòi lại công đạo cho tiểu sư muội! " Mạnh Phồn bây giờ ai nói cũng không nghe, lập tức muốn đem kiếm để một bên nhấc lên.
Tính tình hắn lỗ mãng như vậy Cảnh Nhất Phi đã sớm không chịu được, hạ quyết tâm thủ sẵn tư thế, chỉ cần có động tĩnh quyết chiến liền bùng nổ.
"Không được không được! " Nhạc Tiếu thấy thế cũng không kịp duy trì hình tượng nữa, cao giọng hô, "Coi như Mạnh huynh muốn đòi một lời giải thích thì cũng phải có chứng cứ a! Bằng không Thái Sơ phái sao nhận tội một cách tâm phục khẩu phục được."
Lời vừa nói ra, khí nóng trên đầu hai người liền dịu xuống, bắt đầu tỉnh táo lại.
Dừng một chút, Cảnh Nhất Phi hừ lạnh, "Nhận tội? Thái Sơ phái có tội gì? Rõ ràng là Mạnh Phồn ngươi ngậm máu phun người!", "Chứng cứ ta đương nhiên có!" Mạnh Phồn nghiến răng nghiến lợi phản bác.
"Chứng cứ vẫn còn trên thi thể! Chỉ là thân thể tiểu sư muội còn chưa lạnh... " Mạnh Phồn ngừng một chút, tựa như hổ thẹn lại như hận run người, "Cho dù nàng đã chết, ta sao có thể tùy tiện để các ngươi nhìn thân thể nàng! "
Mạnh Phồn vừa nói xong, mấy đệ tử Thiên Tiêu phái phía sau hắn không khỏi đỏ vành mắt, thần tình xúc động.
Tông Niệm vẫn luôn đứng trong hàng người bên ngoài không khỏi cảm thấy kinh hãi. Trước hắn vẫn nghĩ người bị hại là nam đệ tử, ai ngờ là tiểu sư muội mà Mạnh Phồn trân ái.
Hắn khóe mắt giật một cái, mơ hồ cảm thấy sự tình không đúng, quay đầu liếc mắt thấy Lục Tiêu cũng đang nhíu mày, đang suy nghĩ gì đó.
"Ngươi không để ai nhìn thi thể, làm sao có căn cứ chắc chắn hung thủ là người Thái Sơ phái?" Quả thực bây giờ Thiên Tiêu phái khí thế hùng hổ, nhưng lúc này Cảnh Nhất Phi vô cùng tỉnh táo, chỉ cười lạnh một tiếng.
"Ngươi -- " Tâm tình Mạnh Phồn lại bị kích động, đẩy Nhạc Tiếu ngăn giữa hai người qua một bên, khí thế hùng hổ một quyền hướng đến ngực Cảnh Nhất Phi.
Hai người trong chớp mắt kéo nhau quần đấu, mà đệ tử hai phái nhìn hai người dẫn đầu đánh nhau cũng không khắc chế nữa, trong thời gian ngắn gian phòng biến thành hỗn chiến giữa hai phái.
Nhạc Tiếu công phu không kém, tuy rằng thầm nghĩ muốn khuyên can, nhưng giữa đám người đang đánh nhau kia, nói không chừng đứng lâu một chút sẽ thành bao cát bị người đánh, vì thế Nhạc Tiếu thức thời nhảy ra.
Tông Niệm cảm thấy chuyện đêm nay kì lạ không ngớt, nhưng chuyện tìm hiểu đó không phải chuyện nên làm bây giờ, việc cấp bách trước mắt là nên ngăn cản hỗn đấu tự dưng xảy ra này.
Hắn bình ổn lại tinh thần, trong lòng nghĩ ra biện pháp đơn giản nhất. Tông Niệm trước tiên an ủi Nhạc Tiếu một câu, "Sư huynh không cần quá lo. Mạnh huynh và Cảnh Nhất Phi thực lực ngang nhau, trong thời gian ngắn sẽ không bị thương. Chúng ta trước đem người hai bên kìm lại, sau mới tách hai người kia ra."
"Được!" Nhạc Tiếu vừa dứt lời đã nhanh chóng phi thân tiến vào đám người đang đánh nhau đến đỏ mắt.
Tông Niệm cũng vận công pháp, tiến lên hỗ trợ. Từ đầu đến cuối hắn đều không nói một câu nào với Lục Tiêu, chỉ cho Lục Tiêu một cái liếc mắt, y trong một khoảnh khắc đã hiểu hắn.
Nhờ công pháp như có như không này, Tông Niệm lẫn trong đám người như cá gặp nước. Những đệ tử kia chỉ chú ý vào cuộc tranh đấu, càng khó để tâm đến Tông Niệm đột nhiên xuất hiện bên người, không bị Tông Niệm dùng tay thay đao đánh ngất, thì cũng bị trói hai tay lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.
Chỉ mất một thời gian ngắn, trong phòng lúc đầu còn đang quần đấu gay gắt giờ chỉ còn lại Mạnh Phồn và Cảnh Nhất Phi. Không thể không nói công lao lớn nhất thuộc về Tông Niệm, nếu là người khác chính diện đối mặt với những đệ tử công phu không tính là thấp kia, e rằng còn tốn thêm một ít thời gian.
Việc hắn lộ chiêu còn làm Lục Tiêu mừng rỡ không ngớt, thậm chí còn chen vào chỗ trống kế bên, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Không nghĩ đến Kỷ Chi lại lợi hại như vậy, nếu đem bán mình cho ta, không chừng có thể thành sát thủ đại danh đỉnh đỉnh, nổi tiếng ngàn dặm."
Nghĩ cũng biết trọng điểm câu nói nằm ở bốn chữ "bán mình cho