Vệ Vũ mới mười sáu tuổi, tướng mạo không tính là anh tuấn, nhưng có một đôi lông mày rậm lại thêm một đôi mắt to, có thể khiến người ta gặp qua không thể quên được. Dù mới mười sáu, cũng đã bái vào Thái Sơ phái tròn mười năm. Trong ấn tượng của thiếu niên Vệ Vũ, Thái Sơ phái là một tông môn nghiêm cẩn, từ chưởng môn đến đệ tử quét rác không có ai là không nghiêm giới luật, tuyệt đối tuân thủ môn quy.
Vệ Vũ khi còn nhỏ tính tình bướng bỉnh, yêu ghét hiện rõ, nhưng không hợp với môn quy mọi sự đều phải nén trong lòng của phong môn. Vệ Vũ không còn cách nào mới tận lực học nhìn nét mặt của sư huynh và sư phụ. Mặc dù có đôi lúc còn lộ ra ngoài, nhưng lúc nghiêm mặt cũng có mấy phần khí chất.
Thái Sơ phái chỉ lúc đụng mặt Thiên Tiêu phái sẽ từ một cục đá trở nên hơi có chút nhân khí -- Đấy là lúc võ mồm được yêu thích.
"Thái Sơ phái là lũ dối trá!", "Thiên Tiêu phái ngu dốt không thể tả!" Đối thoại kiểu vậy thường xuyên xuất hiện.
Hai môn phái xích mích nhau một đoạn thời gian, nguyên nhân nghe nói là do sư phụ của sư phụ của sư phụ hai bên nhìn nhau ngứa mắt. Thiên Tiêu không hề giống Thái Sơ, bọn họ không quá để ý quy củ, hoàn toàn không xem nó là chuyện to tát.
Vệ Vũ thầm nghĩ, phải chăng vì thế mà hai môn phái như chó thấy mèo, không chửi không được, đã chửi thì không dừng.
Nhưng thành thật thì, lúc đó hai bên cũng không có thù hằn gì lớn, Vệ Vũ từ tận sâu trong tâm cũng khá thích đệ tử Thiên Tiêu, thậm chí có một đố kị nho nhỏ -- Vệ Vũ cũng muốn như bọn họ, muốn cười thì cười, không cần tuân thủ đống môn quy ngột ngạt đó.
Bởi vậy mỗi lần người phái kia đến gây sự, Vệ Vũ vẫn luôn là người đầu tiên xông lên trước đối nghịch với họ. Nói thiếu niên chán nghét Thiên Tiêu phái, không bằng nói người này đang hưởng thụ thời khắc được tùy ý làm càn.
Ngày nọ, chưởng môn hỏi Vệ Vũ có muốn đi đến Giám Bảo đại hội không, Vệ Vũ nói muốn.
Thiên Tiêu phái có lẽ sẽ đi... Không biết nàng có đi không nha?
Mang theo chờ mong, Vệ Vũ theo đại sư huynh Cảnh Nhất Phi cùng với nhiều đệ tử khác thẳng tiến Dương Châu. Đúng như dự đoán, đoàn người vừa vào thành ngày thứ nhất, bọn họ ngẫu nhiên gặp được người ngựa Thiên Tiêu phái trên đường, người dẫn đầu là người đại sư huynh ghét nhất, Mạnh Phồn. Đại sư huynh và người nọ như nước với lửa, gặp chỗ nào rùm beng chỗ đó.
Dĩ vãng Vệ Vũ là người cùng tiến lên trước khẩu chiến một phen, nhưng hôm nay thiếu niên không lập tức xông lên, có hơi mất tập trung đâm chọc, tầm mắt ở phía sau Cảnh Nhất Phi nhìn xuyên chúng đệ tử đối diện.
Nhưng thiếu niên ngóng dài cả cổ cũng không thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu, vì vậy vô cùng thất vọng, lại vừa vặn nghe Mạnh Phồn nói lời ẩu tả, "Các ngươi là cái thá gì, Xích Tinh Vũ Luyện phải thuộc về Thiên Tiêu phái! "
Vệ Vũ biết đại sư huynh đi chuyến này mục đích chính là món bảo vật được đồn đoán kia, nghe Mạnh Phồn kiêu ngạo hung hăng đã hơi tức giận, thêm thất vọng vừa nãy, đầu óc không khỏi nóng lên, bước vọt lên phía trước nói:
"Chó ở đâu sủa lớn vậy? Mơ giữa ban ngày à?" Vệ Vũ một lòng vì hả giận cho đại sư huynh, ngày thường chưa hề nói mấy câu hỗn xược, bây giờ vứt hết vào mặt đám người phía trước.
Nhìn người to con đối diện tức đến đỏ mắt, Vệ Vũ trong lòng đắc ý đang tính thừa thắng xông lên, lại không nghĩ rằng bị một tiếng lanh lảnh dễ nghe cắt đứt.
"Ngươi nói đại sư huynh ta cái gì?"
Giọng này là...
Vệ Vũ sợ hết hồn, quay đầu nhìn qua, nữ tử đứng bên kia căm tức nhìn mình, đúng là người mình nhớ thương đã lâu!
Nàng đứng cách đây không xa, một thân xanh lam, người mang cự kiếm, vừa nhìn liền biết từ chỗ khác chạy đến. Mày liễu nàng dựng thẳng, vì tức giận mà có một tầng hồng nhạt trên má, nhìn không hề hung dữ, trái lại nhiều thêm mấy phần tư sắc.
"Tiểu sư muội, muội đến rồi!" Mạnh Phồn thấy nàng, mặt mày hớn hở lập tức chạy qua, bỏ Thái Sơ phái lại phía sau.
Sau đó, người ngựa hai phái như thường lệ tan rã trong không vui. Chỉ có Vệ Vũ trong lòng hối hận không thôi.
Aaaa!! Sao lại trước mặt Nguyễn Thấm lộ ra bộ dạng thô bỉ thế này!
Trong lòng Vệ Vũ biết Nguyễn Thấm là tiểu sư muội ngàn sủng vạn sủng ở Thiên Tiêu phái, tính cách không như những nữ tử yếu đuối bình thường khác, mà là người tính tình thẳng thắn hào sảng dám yêu dám hận. Vệ Vũ với nàng là vừa gặp đã thương, nhưng khổ nỗi vì quan hệ hai phái mà Vệ Vũ không thể hướng người thương bày tỏ.
Lần này chắc chắn để lại trong lòng nàng hình tượng không tốt, phải làm sao đây? Vệ Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghe được Thiên Tiêu phái cũng ngụ trong cùng khách điếm, vì thế định đến phòng tạ lỗi.
Nhưng đối phương là một cô nương, không khỏi tổn hại thanh danh người ta, huống chi mình là đệ tử Thái Sơ phái, còn chưa đến gần phòng nàng, cũng bị đệ tử Thiên Tiêu phái cho rằng đăng đồ tử, quăng ra ngoài.
Trong lòng Vệ Vũ xoắn xuýt mãi, cuối cùng nghĩ ra một cách cho là không tồi: Đưa thư.
Trước tiên trong thư biểu đạt áy náy và tình ý của mình, cuối cùng ngỏ ý mời nàng đến lễ hội tại cầu Chức Nữ. Vừa không đường đột, vừa đem tâm ý mình biểu đạt rõ ràng, Vệ Vũ hết sức hài lòng, đem thư bỏ vào bìa, vào đêm thanh tĩnh, đưa thư đến trước phòng Nguyễn Thấm.
Vệ Vũ định đem thư nhét vào phòng, nhưng trong lòng lại rục rà rục rịch, muốn cùng người thương mặt đối mặt nói chuyện. Nhưng nhìn qua khe cửa thấy bên trong tối thui, nàng chắc là tắt đèn ngủ rồi, Vệ Vũ thất vọng không thể làm gì khác hơn là nhét thư qua khe cửa.
Mọi thứ theo kế hoạch lưu loát, không ai phát hiện mình để ý nữ đệ tử Thiên Tiêu phái, ngay lúc Vệ Vũ xoay người rời đi, sau lưng một tiếng rít phát ra.
"Chết... Có người chết!"
Trong khoảnh khắc, toàn khách điếm như sôi trào.
***
"Sau đó ngươi bị Thiên Tiêu phái nhận định là hung thủ?" Nhạc Tiếu cau mày hỏi.
"Đúng... Nhưng mà ta không làm. Ta làm sao có khả năng giết nàng!?" Giọng của Vệ Vũ khàn không ngớt, như là lên án, lại như đang chất vấn.
Sự thật đúng như Vệ Vũ nói, y không giết người, chỉ là trùng hợp bị người khác