Khói lửa như yêu thú lưỡi dài, một phát đã liếm hết toàn bộ Phi Tinh Ổ. Bầu trời đầy khói đặc, mà hắn bị xích sắt trói buộc, ngày trước nhà của hắn bị người ta thiêu hủy, hắn lại không có sức lực ứng cứu.
Trận lửa như ẩn chứa thù hận cùng tuyệt vọng phá hủy hoàn Phi Tinh Ổ, đã ở sâu trong tim hắn cháy hừng hực.
Tông Niệm đột nhiên mở mắt, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Cảnh nhà bị cháy như chiếu lại trước mắt hắn, phảng phất hắn còn bị nhốt trong viễn cảnh đó.
Một lần nữa hắn lại mơ.
Giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, Tông Niệm tự nhủ kẻ thù đều đã chết, người thân trên trời cũng được an ủi, thù hận kia cũng nên buông xuống, nhưng tầng tầng lớp lớp tâm tư cứ cuộn trong lòng hắn không yên.
Cảm giác này như là sử dụng hết khí lực, nhưng chỉ đánh vào một quả cầu bông. Mặc dù thù được trả, người đã chết, hắn lại không có cảm giác thỏa mãn, tồn đọng trong lòng, hắn thấy hắn trốn ba năm ở chỗ khỉ không ho, gà không thèm ỉa kia làm gì chứ (ಥ_ಥ).
Quả nhiên là chuyện cười.
Bây giờ cứ như vậy tiếp tục mai danh ẩn tích sống hết thanh xuân ư?
Cái suy nghĩ này vừa bật lên liền bị Tông Niệm đánh dẹp lép, hắn còn lâu mới chịu tiếp nhận chuyện này.
Ta. Không. Cam. Tâm!!!!
Đại hiệp vô danh giúp mình diệt kẻ thù, vẫn cứ thấy trong này có quỷ. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Chỉ là mình chịu khổ sống ở vách núi ba năm, luyện công phu chờ ngày đạt thành, mà ở giang hồ lúc nào cũng cuồn cuộn mây vân, môn phái nào trong một đêm diệt môn, vị đại hiệp nào đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là chuyện trong chớp mắt. Năm xưa Phi Tinh Ổ trong một đêm liền xong cũng không thấy ai nhắc đến. Muốn tra lại chuyện cũ, trong tay không có thế lực, khó hơn lên trời.
....Nhưng cũng phải biết vị đại hiệp vô danh giúp hắn giết kẻ thù chứ!
Một mình ngồi ở lầu hai của quán rượu, nhìn hai con tuấn mã vừa chạy qua bên dưới, Tông Niệm uống một hớp rượu.
Hắn đã về nhà của mình, nơi này chính là nơi tọa lạc xưa của Phi Tinh Ổ, một trấn nhỏ ở Giang Nam. Cha mẹ tự sát, môn hạ bị giết chết, tất cả đều bị chôn vùi trong đại hỏa, nhiều ngày không dứt.
Bản thân ở dưới vực lúc đó đã xin thề, không giết được người sẽ không về, ngược lại thế mà nhanh như vậy đã lại lần nữa có thể hít được khí trời quen thuộc này.
Hai lạng rượu, một dĩa đậu phộng, liền thảnh thơi cả một ngày. Tính tình người ở đây tương đối chậm, người khác gấp muốn chết, chính mình cứ thong thả. Ở đây có thể rời giang hồ náo động, lén nửa ngày phù du. Tông Niệm ở hai ngày, bắt đầu nhớ tới sinh hoạt tuổi thơ không lo không nghĩ.
Hắn đã từng cùng người nào đó tới đây ăn đậu phộng, nhưng vì tuổi chưa tới nên không cho hắn uống rượu, làm hắn tức muốn chết, một lời cũng không nói, mãi đến khi đối phương cho hắn uống thử---- hắn bị sặc, rượu quá nồng dẫn tới ho khan.
Có phần hoài niệm lúc đó, Tông Niệm lấy một hạt đậu phộng bỏ vào một đĩa trắng khác.
Vì một lòng báo thù, nên giả chết, cũng không muốn liên lụy ai, lúc bị bắt liền ăn viên thuốc mẫu thân cho trước khi tự sát, sau khi tỉnh lại thì biết mình bị coi như chết rồi bị quăng ở bãi tha ma, từ đó hắn sống trên nhân thế như cô hồn dã quỷ.
Giờ đây, kẻ thù không còn, có phải chăng hắn không cần phải sống như vậy nữa?
Hắn lại bốc lên mấy hạt đậu phộng, ném qua các bãi đậu phộng vừa nãy.
Tông Niệm nghĩ tới nghĩ lui, chỗ dựa duy nhất bây giờ chỉ có đệ đệ của phụ thân, sư thúc của mình, môn chủ Trảm Phong môn - Vu Qua. Sư thúc hắn là người tốt, nghe nói khi Phi Tinh Ổ gặp nạn liền qua ứng cứu, nhưng chuyện đã muộn. Tông Niệm bị mang đi không người nào biết, đều tưởng hắn cùng môn hạ đều chết trong trận đại hỏa, ở trong lao hắn nghe được Trảm Phong môn và Thanh Quang trang trở mặt thành thù.
Vậy thì trước đi tìm sư thúc. Tông Niệm áng chừng một chút tiền trong túi, phát hiện mình đã xài hết tiền rồi. Lại đến trạm dịch chuyển hàng? Không, lúc trước là do che dấu thân phận, bây giờ là một thiếu hiệp, thân mang võ công, hiện tại không cần ẩn dấu, cũng nên cướp của người giàu chia cho người nghèo chứ ha? Tông Niệm mang ý nghĩ đen tối trong lòng, xoay xoay một chút.
Vậy tối nay đi nhà Lưu viên ngoại, nghe nói là một tên yêu tiền, cũng nên chia sẻ cho người nghèo chứ?!
Tông Niệm chính trực gật đầu, quyết định từ nay làm thiếu hiệp trừ gian diệt bạo. Bản thân hắn vốn tính nghịch ngợm, chỉ là trước mang thù, bị áp lực từ từ bốc lên đầu.
Đang nghĩ miên man, vốn chỉ có một mình Tông Niệm ở lầu hai, lại có một người đong đưa đi đến. Y cuối thấp đầu, tay cầm bình rượu, tóc xõa còn chưa vuốt lên, ngã rầm xuống một cái bàn cách Tông Niệm một gian.
Người kia say khướt, mặc một thân đen, nhìn xem là vải tốt, bước chân phù phiếm nhưng không loạn, chắc cũng là đại hiệp nào đó trong giang hồ, nhưng không hiểu vì sao đến đây tìm say.
Y gục xuống bàn, thỉnh thoảng ngửa cổ hớp rượu, bộ dạng say khướt.
Tông Niệm rời giang hồ ba năm, những chuyện hắn biết cũng cách hiện tại rất xa.
Tuy rằng cảm thấy không cần xóa hết mọi dấu vết của mình, cũng không cần dùng tới Vô Ích pháp, nhưng lòng đề phòng thì vẫn phải có, Tông Niệm cũng không tùy tiện kết giao, bởi vậy cũng không